Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 548 -

Chương 548 -

Nếu như là người khác, Trần Nghiên Phỉ có thể sẽ không tức giận như vậy, nhưng khuôn mặt của Khương Ninh lại rất giống cô ta.

Không trẻ trung, không xinh đẹp như cô ta, thân hình thì quê mùa giản dị, lấy để câu dẫn cậu ba chứ?

Còn cô ta thì rõ ràng... cởi quần áo trước mặt cậu ba, gã ta còn không thèm liếc mắt nhìn, nhưng mà lại la liếm Khương Ninh đến mức này.

“Dừng lại!”

Bà Trần được người làm nâng đỡ, vội vàng chạy ra.

Nhìn thấy con gái yêu quý của mình bị bắt nạt đầy người dơ bẩn, khiến nhà họ Trần mất hết mặt mũi trong khu nhà, bà ta tức giận, theo bản năng giơ tay, muốn tát một cái vào mặt Khương Ninh.

Khương Ninh nắm lấy cổ tay bà ta, lạnh lùng nói: “Bà Trần, con gái hư là tại mẹ. Bà dạy ra một đứa con gái không hiểu chuyện, không biết xấu hổ, bà có tư cách gì mà đánh tôi?

Vì tuổi bà cao hay địa vị bà cao? Ngày tận thế rồi mà vẫn còn định ra vẻ bắt nạt kẻ yếu à?

Tôi là người cái gì cũng ăn nhưng tuyệt đối không ăn thiệt. Hôm nay bà dám động đến một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ chém con gái bảo bối của bà thành từng mảnh.”

Bà Trần giận đến phát run: “Cô, cô muốn làm gì?”

"Là con gái bà muốn làm gì." Khương Ninh hỏi lại: "Con gái bà chẳng những nói xấu tôi câu dẫn cậu ba nhà họ Dung, mà còn cho người đổ phân và nước tiểu vào nhà tôi. Đây được gọi là trình độ của giới thượng lưu mà mấy người hay nói đấy à?

Chưa kể là tôi đã có chồng, đã có gia đình. Cho dù tôi không có đi nữa nhưng tôi muốn làm quen với người đàn ông nào thì liên quan gì đến cô ta? Cũng không đến lượt cô ta đến dạy tôi làm người.”

Bà Trần lên tiếng phủ nhận: “Các cô ngậm máu phun người, vu oan giá họa.”

Khương Ninh không thèm nói nhảm với bà ta: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, nếu như các bà cứ cãi thì gọi cảnh sát đi.”

"Cô..." Sao bà Trần có thể không biết tính tình con gái mình, nhưng chuyện này thừa nhận làm sao được.

Khương Ninh đánh người là sai, nhưng nếu báo cảnh sát thật thì danh tiếng cả đời của Nghiên Phỉ sẽ bị hủy hoại, sau này cũng không thể tìm được một gia đình tốt.

Nhìn vào ánh mắt của đám người vây xem, nếu không phải là người có quan hệ tốt với nhà họ Trần thì cũng là bạn thân của Nghiên Phỉ, thế nhưng bây giờ lại không có lấy một người nào đứng ra.

Diêm Vương thì dễ thấy, nhưng tiểu quỷ khó phòng, bọn họ đều sợ dính líu đến nhà số 50.

Nghiên Phỉ cũng hồ đồ quá, bà ta đã nhiều lần dặn dò rằng không nên dây dưa với mấy kẻ liều mạng ở nhà số 50. Ngày thường họ còn chẳng để nhà họ Dung vào mắt, cảnh sát đến cũng vô dụng.

Cân nhắc giữa lợi và hại, bà Trần xuống giọng: "Đây chỉ là hiểu lầm, là do người làm tự quyết định, tôi bắt ông ta tạ lỗi với cô rồi dọn dẹp sạch sẽ nơi này."

"Tai bà có vấn đề hay đầu óc bà có vấn đề thế?”

Khương Ninh không cho bà ta tí mặt mũi nào: "Người vẫn còn sống sờ sờ ở đây, bà muốn đổi trắng thay đen thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không đã?

Sai thật hay hiểu lầm thì trong lòng hai mẹ con bà tự rõ, muốn tôi cho mấy người bậc thang thì cũng phải xem mấy người có cho tôi mặt mũi hay không!”

Không ngờ cô lại khó đối phó như vậy, nhất quyết bắt Nghiên Phỉ phải nhận sai trước mặt mọi người. Thế này thì sau này nhà họ Trần phải đối mặt với cả khu nhà như thế nào?

Mặt bà Trần đỏ đến tận mang tai: “Cô nhất định phải làm đến mức này?”

“Tại sao lại không?” Khương Ninh hỏi ngược lại: “Bà nghĩ bà là ai, tại sao tôi phải cho bà mặt mũi?”

Bà Trần vội đến mức máu dồn lên não: "Tôi... tôi..."

"Có chuyện gì vậy?" Cậu ba nhà họ Dung cùng đội tuần tra an ninh đến muộn, bước chân kiểu như không nhận người quen: “Có chuyện gì xảy ra?”

Chưa cần người trong cuộc hai bên nói ra, những người nịnh nọt nhà họ Dung đã nhân cơ hội đến gần, đứng ra trình bày sự việc vô cùng sống động.

Nhìn thấy cậu ba nhà họ Dung xuất hiện, Trần Nghiên Phỉ khắp người đầy phân vừa tức giận vừa xấu hổ, lại mang theo chút uất ức cùng mong chờ: “Cậu ba.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận