Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 728 -

Chương 728 -

Không ngờ Khương Ninh cũng rất buồn, cô bé vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị dâu, buổi trưa chị Vỹ Lệ đã tỉnh rồi, buổi chiều đi ra ngoài tìm người, đến giờ vẫn chưa trở về.

Chị A Kỳ thì chạng vạng tối cũng đã tỉnh, đến bây giờ vẫn còn sốt nhẹ, em đút thuốc cho chị ấy rồi.”

Khương Ninh không vội trở về lều, mà ở ngay cửa nghỉ ngơi một chút, sau đó bảo Đậu Đậu trở về chăm sóc Đinh Kỳ.

Cô đứng dậy đi lên núi.

Mất hơn một tiếng, cô dò dẫm trong bóng đêm để lên núi.

Cô cầm ống nhòm, chắc chắn xung quanh không có ai, mới lấy ra một pháo hoa cắm trên mặt đất, dùng bật lửa đốt.

Pháo hoa ngũ sắc cháy trên mặt đất, sau đó bắn vào trong màn đêm, nổ thành những tia pháo hoa.

Sáng rực, chói mắt, xinh đẹp.

Pháo hoa này là vào mùa xuân thứ hai khi cô quen biết Hoắc Dực Thâm, đã mua từ chỗ tên xấu xí.

Lúc ấy hai người đã yêu nhau, ăn Tết cùng Đậu Đậu và chó, muốn tìm chút không khí Tết.

Mua rất nhiều, không bắn hết thì để ở trong không gian.

Nếu Hoắc Dực Thâm có thể nhìn thấy pháo hoa, anh có thể tìm được phương hướng, sẽ không cần phải đi quá lâu.

Pháo hoa trong đêm tối vô cùng chói mắt, Khương Ninh không dám bắn tiếp, cất pháo hoa vào trong không gian, nhờ vào bóng tối mau chóng rời đi.

Trở về trại tái định cư, có rất nhiều người bàn về pháo hoa.

“Pháo hoa thật đẹp, tôi không nằm mơ đấy chứ?”

“Ai mà lại ghê gớm đến vậy, tận thế đã nhiều năm rồi mà vẫn có pháo hoa để bắn.”

“Ba ơi, ban nãy là pháo hoa đúng không? Đẹp quá!”

Khương Ninh vừa vào trong lều, gặp phải Trịnh Vỹ Lệ cũng mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy dáng vẻ chán chường của cô ấy cũng biết về tay không rồi.

Hai người nhìn nhau, cười khổ.

Cảm giác này thật sự rất khó nói ra, chỉ khi mất đi người mình quan tâm nhất mới có thể hiểu được.

Đinh Kỳ tỉnh lại, biết là do Khương Ninh cho thuốc, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “A Ninh, em đã cứu chị sao?”

Có cứu hay không, ai có thể chắc chắn được chứ?

Nếu không có cô ấy, Đậu Đâu chưa chắc đã có thể bình an vô sự, chuyện này thật sự không thể nói rõ được, nhưng trong lòng cô cũng rất cảm kích vì Đinh Kỳ đã ra tay giúp đỡ trong lúc quan trọng nhất.

Nếu Đậu Đậu có mệnh hệ gì, Hoắc Dực Thâm sẽ không thể nào chịu nổi.

Đinh Kỳ nhìn Khương Ninh: “Chị không phải người tốt gì, nhưng có ơn thì phải báo đáp, cứu Đậu Đậu cũng chỉ vì muốn trả ơn cho em lúc trước mà thôi.”

Cuối cùng, còn mắc nợ nhiều hơn.

“Đừng nhắc đến chuyện nợ nần nữa, mọi người đều là bạn, đây chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, nhưng chị lại dùng mạng của mình để che chở cho Đậu Đậu.” Trong lòng Khương Ninh khâm phục, nở nụ cười với cô ấy: “Đinh Kỳ, em thật sự cảm ơn chị.”

Thật ra trong lòng Đinh Kỳ hiểu rất rõ Khương Ninh không thích mình, chỉ là vì nể mặt Trương Siêu mà thôi.

Nhưng dù sao cũng có lợi.

Cô ấy vẫn muốn báo đáp, nhưng lại không có cơ hội.

Cô ấy không thích thiếu nợ người khác, nhưng sự chân thành của Khương Ninh khiến cô ấy không bị áp lực.

Ba người phụ nữ ngồi trong lều vải, mọi người đều cùng chung cảnh ngộ, nên sau đó lại an ủi lẫn nhau: “Ngay cả ba chúng ta cũng có thể chịu đựng được, bọn họ chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Một đêm không thể ngủ được, ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy thật sớm.

Đinh Kỳ đã hết sốt, cũng muốn ra ngoài tìm người.

Ba người cũng không đi cùng nhau mà là phân công hợp tác, Khương Ninh sẽ tìm ở chỗ núi lở lại lần nữa, sắp xếp lại những nơi cần tìm.

Đậu Đậu ở lại tiếp tục làm tình nguyện viên.

Một ngày mới, mang theo hy vọng ra ngoài, rồi lại buồn rầu trở về.

Mỗi lần Khương Ninh trở về sẽ lặng lẽ bắn pháo hoa, sợ bị người ta phát hiện nên cô không dám bắn cùng một chỗ, nhưng vẫn rất gần với trại tái định cư.

Pháo hoa rất ngắn, có lẽ anh chưa thể phát hiện ra.

Nhưng chỉ cần bắn nhiều lần, có thể sẽ phát hiện được.

Đến ngày thứ tư, Khương Ninh ra ngoài thật sớm, Đậu Đậu muốn nói mấy lần, nhưng vẫn không thể lên tiếng.

Thật ra thì, đội cứu viện đã quyết định dừng lại, bọn họ nói những người mất tích kia đã ở ngoài nhiều ngày như vậy, khả năng còn sống thật sự quá mong manh.

Đậu Đậu lén khóc, không dám để Khương Ninh thấy.

Trời vừa sáng, trong không khí tràn ngập sương mù, tầm mắt đã không thấy rõ.

Khương Ninh đến kỳ kinh nguyệt, vô cùng đau đớn, nhưng cô vẫn không dám ngừng lại, sợ mình sẽ phát điên.

Trong mơ hồ, dường như có gì đó trong sương mù đang chậm rãi di chuyển…

Bạn cần đăng nhập để bình luận