Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 654 -

Chương 654 -

Hoắc Dực Thâm đi theo vào phòng: "Em muốn đi thành phố Quảng Đông?"

"Đúng vậy." Khương Ninh tiếp tục thu dọn: "Hình như Cola bị lây nhiễm rồi, em nhất định phải dẫn nó theo."

Anh an ủi: "Em bình tĩnh một chút, không chắc là bị lây nhiễm mà."

"Cổ họng sưng đỏ có đốm trắng, mắt màu vàng kèm theo bầm đen, đây đều là triệu chứng mà anh từng gặp phải khi bị lây nhiễm."

Hoắc Dịch Thâm nói: "Mắt chó vốn dĩ đã hơi vàng rồi, mà mấy ngày nay Cola ăn rất nhiều cá chiên, có lẽ chỉ là viêm họng mà thôi, nếu không thì uống một chút thuốc trước thử xem?"

Khương Ninh nhìn chằm chằm anh: "Nếu như Đậu Đậu bị lây nhiễm, anh có bình tĩnh như bây giờ không?"

Giọng điệu của cô hơi gay gắt, thậm chí còn hơi sắc bén.

Lời vừa nói ra, Khương Ninh đã hối hận: "Xin lỗi, em không cố ý, nhưng anh biết Cola có ý nghĩa với em như thế nào mà."

Hoắc Dực Thâm không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó giúp cô thu dọn đồ đạc: "Anh sẽ đi cùng em."

"Không cần, anh ở nhà chăm sóc Đậu Đậu là được rồi."

Anh nói đúng, Viện Nghiên cứu Khoa học là nơi nguy hiểm nhất, không thể đánh cược cả người nhà vào đó, chỉ mình cô đưa Cola đi là được rồi, không thể cược thua toàn bộ tiền.

Hoắc Dực Thâm kiên quyết: "Virus sương mù mạnh như vậy, nếu như Cola bị lây nhiễm thật, chúng ta cũng chạy không thoát."

"Không đâu, sức khoẻ của anh và Đậu Đậu đều rất tốt, nhưng Cola là chó, hệ hô hấp của nó khác với con người."

"Bà Tiêu vừa mới chết vào sáng nay." Hoắc Dực Thâm nói một câu gây sốc: "Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, từ lúc bà ta phát bệnh đến khi chết rất nhanh, mà cả nhà đều bị nhiễm bệnh.

A Ninh, nếu như em cứ khăng khăng một mình đưa Cola đến thành phố Quảng Đông, bất kể là anh hay em bị bệnh, có lẽ đều không có cơ hội gặp nhau lần cuối.

Em bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt."

Khương Ninh không đành lòng: "Nhưng mà..."

Hoắc Dực Thâm bước lên phía trước ôm chặt lấy cô: "A Ninh, nếu như em xảy ra chuyện ở thành phố Quảng Đông thật thì cả đời này anh sẽ sống trong hối hận."

Nhịp thở của cô dần bình ổn lại, thật ra anh nói không sai, chỉ cần trong nhà có người bị lây nhiễm, khả năng những người khác bị lây nhiễm sẽ tăng lên rất nhiều.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Tiếng nói của hai người có hơi lớn, Đậu Đậu đến gần, vẻ mặt bối rối và lúng túng: "Anh, chị dâu."

Khương Ninh vội vàng đẩy Hoắc Dực Thâm ra, quay người còn chưa kịp nói gì, thì đã nhìn thấy một dòng nước mũi trong vắt chảy ra từ mũi Đậu Đậu.

Xong, Barbie Q!

Đeo khẩu trang và mặc quần áo bảo hộ, Khương Ninh kiểm tra cho Đậu Đậu, nhiệt độ cơ thể là 37.9 độ, xem như phát sốt rồi.

Cổ họng hơi sưng đỏ nhưng không có đốm trắng, phần dưới mắt hơi vàng.

Khương Ninh hỏi: "Đậu Đậu, em bắt đầu cảm thấy không ổn từ khi nào?"

Đậu Đậu không cảm thấy gì, nước mũi trong chỉ vừa mới chảy ra.

Xem ra virus còn đáng sợ hơn cả dự đoán, ngay cả hai nhóc còn mạnh hơn người trưởng thành cũng bị trúng chiêu, thật là không có võ đức!

Nghĩ đến bà Tiêu từ khi phát bệnh đến lúc chết chỉ mất có vài ngày ngắn ngủi, cả người Khương Ninh lập tức trở nên khó chịu, đi nhanh thôi, nếu đến muộn đừng nói là chiếm giường bệnh, chỉ sợ vách quan tài cũng không giành được.

Trước khi xuất phát, Khương Ninh đã chuẩn bị rất nhiều, nấu sẵn một thùng thảo dược lớn, mỗi ngày ba người một chó kiên trì uống hết.

Nước nóng, nước đường đỏ, thuốc hạ sốt, thanh ôn phiến, không quên cho chó ngậm nhiệt kế.

Vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể bình thường, nhưng dấu hiệu sổ mũi cũng theo sau, mí mắt nặng nề buồn ngủ.

Chó con không có khẩu trang và quần áo bảo hộ, vì vậy ba người đành phải tự bảo vệ mình thật tốt.

Lúc rời đi, Khương Ninh lại cho thuốc lần nữa.

Vì cậu ba nhà họ Dung đã chà đạp nhân phẩm của mình để bảo vệ cô, nên ném vào nhà gã ta túi quà lớn nhất.

Khi xe chạy được hai ba cây số, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của nhà giàu thế hệ thứ hai: "Chị, chị cho tôi thuốc hả?"

"Tôi sẽ rời đi vài ngày, hy vọng vẫn còn cơ hội gặp lại mọi người."

Bạn cần đăng nhập để bình luận