Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1124 -

Chương 1124 -

Hoắc Dực Thâm không tham gia thảo luận mà ngồi bên cạnh Khương Ninh, nói nhỏ: "Nếu không vượt qua được thì quên đi, có thể dùng đồ trong không gian để bù.”

Khương Ninh ngẫm nghĩ: "Tới cũng tới rồi, dù thế nào cũng phải nghĩ được cách vớt lên."

Nếu đã quyết định đi con đường này thì đó cũng không phải là chuyện nói chơi.

Lúc nãy chẳng qua chỉ là nỗi sợ vượt qua lý trí mà thôi. Không phải chỉ là mấy trăm con rắn thôi à, cũng đâu phải cô chưa từng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng cơ chứ.

Hơn nữa còn có một bộ đồ lặn bọc kín để bảo vệ bản thân.

Cho dù bị cắn mấy cái thì cũng chỉ cắn vào bộ đồ lặn.

Những nghĩ đến những hoa văn kinh tởm và thân thể trơn nhẵn lạnh lẽo của chúng… Ọe!

Khương Ninh hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, cô đã trưởng thành rồi.

Cuối cùng, cô quyết định làm lại một lần nữa.

Hoắc Dực Thâm kiểm tra bộ đồ lặn của cô: "Anh sẽ đi cùng em."

Chung chăn gối mười năm, anh đã đoán được kế hoạch tiếp theo của cô, vì vậy anh nói với Hứa Khai Thái: "Tôi sẽ đi cùng Khương Ninh lần nữa, các cậu phải để ý đề phòng, cẩn thận rắn biển bơi tới tấn công."

Nghĩ đến ổ rắn dưới biển, trong lòng Hứa Khai Thái không yên tâm, nhưng nghĩ đến năng lực của cô nên ông ấy cố nhịn: “Nếu thu được thì thu, nếu không được thì đừng cố làm gì.”

Khương Ninh hít sâu một hơi, lao xuống đáy biển, nhanh chóng bơi về phía ổ rắn.

Rắn có gì đáng sợ chứ, ngay cả thiên tai và tận thế cô còn vượt qua rồi.

Hoắc Dực Thâm nắm tay cô, cùng cô đối mặt.

Càng lặn xuống sâu, ánh sáng càng trở nên lờ mờ, bầy rắn chằng chịt rậm rạp càng trở nên rõ ràng.

Khương Ninh thấy rõ có khá nhiều rắn bơi lên, nhanh như chớp tấn công vào hai người.

Cô không trốn tránh, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng, có vô số con rắn đang quấn quanh bộ đồ lặn của cô, trườn quanh cánh tay cô...

Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, thùng lưu trữ bị Khương Ninh bỏ vào không gian, ném vào vườn đất đen.

Cô và Hoắc Dực Thâm đi vào phòng khách của biệt thự.

Bộ đồ lặn có độ dày nhất định nên khiến họ có cảm giác bị ngột ngạt, nhưng thân thể chúng quá dài, sức lực lại mạnh mẽ lạ thường, tính cách thì nóng nảy, cứ phun nọc độc vào bộ đồ lặn.

Cùng lúc đó, mấy con rắn cùng tấn công về phía mặt nạ lặn.

Khương Ninh vung dao găm lên, liên tiếp chém chết mấy con, đồng thời lấy ra hỗn hợp chất lỏng là rượu pha hùng hoàng, ném về phía Hoắc Dực Thâm.

Hai thứ lẫn lộn, vị cay nồng vô cùng kích thích khiến rắn biển Belcher không chịu nổi. Mấy con quấn quanh thân thể Hoắc Dực Thâm rối rít bò đi tán loạn, chẳng mấy chốc chúng biến mất vào trong biệt thự.

Thấy chất lỏng có hiệu quả, Khương Ninh vội vàng lấy ra một chậu khác đổ lên đầu mình.

Hơn chục con rắn vướng víu rơi xuống lộp độp, hoảng hốt chạy đi.

Khi thùng lưu trữ rơi xuống đất, có vô số rắn bơi ra trong khu vườn đất đen, liên tục thè lưỡi, điên cuồng chiếm lĩnh địa bàn mới.

Hai người không rảnh rỗi đối phó với chúng, vội vàng chui vào mô-đun cứu sinh, rời khỏi không gian.

Khương Ninh biến mất thì tất cả rắn cũng bị đuổi ra ngoài, không con nào được tha.

Có mấy con hung dữ muốn đuổi kịp, nhưng tốc độ của chúng còn lâu mới kịp tốc độ của mô-đun cứu sinh.

Thấy sắp tới mặt biển, Khương Ninh lại đi vào cất mô-đun cứu sinh.

Nhìn thấy hai người bọn họ nổi trên mặt biển, các đội viên vội vàng dùng ba chân bốn cẳng kéo họ xuponsg, lập tức vào trong tàu ngầm rồi đóng cửa lại.

"Đội trưởng, A Ninh, hai người không sao chứ?"

"Cất cái thùng đi."

Nghĩ đến những gì mình vừa trải qua, Khương Ninh cảm thấy buồn nôn. Cô nôn khan một lúc rồi vội vàng chạy vào không gian tắm nước nóng.

Rửa sạch bộ đồ lặn và kiểm tra cẩn thận.

May quá, chất lượng đạt tiêu chuẩn nên không bị nọc độc ăn mòn.

Ăn trái cây, ngửi hoa và nghe vài bản nhạc thư giãn, nỗi ám ảnh trong lòng cũng dần dần nhạt đi.

Ngoại trừ một chiếc rơi xuống biển sâu, tất cả các thùng lưu trữ trên tuyến số 1 đã được thu thập.

Lúc Khương Ninh đi ra, Hoắc Dực Thâm và Hứa Khai Thái đã thảo luận xong lộ trình trở về, nếu thuận lợi thì mất khoảng năm ngày là đến nơi.

Ngày hôm sau, khi đi ngang qua vùng biển nông, thấy chất lượng nước tương đối trong, các loại sinh vật biển phát triển tốt, các thành viên trong đội rối rít chạy ra ngoài mò vớt suốt nửa ngày.

Rong biển có chất lượng tốt, hơn nữa còn không sinh trưởng ở gần thành phố Phượng, vì vậy ai cũng muốn lấy mang về một ít.

Không ai lười biếng cả, nhưng rất nhanh họ lại phát hiện ra vấn đề, họ phơi chúng ở đâu đây?

Các thùng lưu trữ đều đã được cất, Khương Ninh sẽ không thiên vị gì cả vì vậy cô nhét tất cả vào không gian.

Sau khi hái một thời gian dài, đột nhiên xảy ra chuyện.

Trương Lệ bị rắn biển cắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận