Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 883 -

Chương 883 -

Lam Lam bơi vòng quanh, phun một cột nước vào trong không trung, miệng phát ra âm thanh với tần số cực kì cao.

Khác với vẻ buồn bã trước đây, dường như tiếng kêu của nó đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khương Ninh không hiểu nó có ý gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng khác thường của cô nhóc.

Tiếng kêu dần dần nhỏ lại, bóng đen khổng lồ đã biến mất nơi cuối biển.

Ba người một chó nhìn nó rời đi, sau đó ngồi lên trên tàu tắm nắng.

Đậu Đậu đón gió biển, chống cằm nhìn về phương xa: “Anh với chị dâu ơi, bây giờ chúng ta đi đâu thế ạ?"

Đi đâu? Khương Ninh cũng không có câu trả lời.

Họ đã ở dưới biển khá lâu rồi, đã gặp muôn màu vạn trạng những người sống sót, người chết thì đã chết rải rác, đường về cuối cùng ở nơi đâu, đến nay vẫn không tìm được phương hướng.

Có một điều duy nhất mà cô biết được, hai chân như muốn rơi xuống đất đến nơi rồi.

Con đường phía trước vẫn mênh mông mịt mù, Hoắc Dực Thâm tạm thời không khẳng định được: "Cứ rời khỏi vùng biển này đi đã, vừa đi vừa nhìn, đến khi ấy anh sẽ nói cho em."

Trôi dạt trên biển lâu như vậy, mấy người họ cũng tìm được kinh nghiệm sinh tồn phong phú.

Các dòng hải lưu ở vùng biển như này rất phức tạp, chỉ cần thời tiết thay đổi lớn thì rất có thể sẽ xảy ra những thảm họa cực đoan, nuốt chửng những người còn sống sót.

Rời khỏi đây trước, đợi đến khi tìm được vùng biển êm đềm hơn rồi mới lên kế hoạch cũng không muộn.

Ba người một chó đồng loạt chuẩn bị, lập tức xuất phát ra khơi.

Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng họ cũng mất ba ngày mới thoát khỏi vùng biển phức tạp ấy.

Sống dưới nước lâu ngày đã khiến người ta gặp vấn đề về tâm lý.

Sau khi Đậu Đậu biết được không gian, Khương Ninh không che giấu nữa, trừ khi có tình huống đặc biệt, mỗi ngày bọn họ đều sẽ vào không gian nghỉ ngơi nửa tiếng.

Họ sẽ giẫm lên bãi cỏ, hái trái cây, rau quả hay chăm sóc ruộng thuốc.

Ba người cùng một chó sống một cuộc sống thoải mái mà mãn nguyện, ngay cả khi trở lại tàu ngầm ở qua đêm, cũng sẽ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười vui vẻ.

Khi thời tiết trong xanh thì dùng kính tiềm vọng để quan sát mặt biển trước. Nếu thực sự không có vấn đề gì thì họ lại lặn xuống nghỉ ngơi.

Dựng ô che nắng, ngồi trên bàn tận hưởng gió biển, thưởng thức trà chiều.

Đậu Đậu đang nằm trên ghế nhai chân gà chua cay thì đột nhiên bị bầu trời thu hút, hỏi: "Anh, chị dâu, kia là gì ạ?"

Một chiếc phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.

Trong kí ức của Khương Ninh, chiếc tàu bay khổng lồ có người lái này hẳn là sản phẩm của Thế chiến thứ hai, không ngờ lại được tái sử dụng.

Hoắc Dực Thâm phổ cập kiến thức khoa học cho em gái: "Cái đó là tàu bay Zeppelin, bên trong chứa đầy khí hydro, lớn đến độ có thể chở hàng trăm người."

Đậu Đậu vô cùng ngạc nhiên: "Nó có rơi xuống không ạ?"

"Nó bay được trên không trung trong thời gian dài, nhưng nếu gặp phải hỏa hoạn hoặc rò rỉ không khí thì sẽ rất nguy hiểm."

Thiên tai xảy ra thì không có phương tiện thoát hiểm nào an toàn tuyệt đối. Con người có thể sống sót được bao lâu hoàn toàn tùy thuộc vào số phận.

Ba người một chó thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dõi theo đến khi chiếc tàu bay chậm chạp rời đi.

Ngắm hoàng hôn xong, bọn họ lại quay về tàu ngầm, tiếp tục trôi dạt.

Trời đất bao la, thời gian cũng dài đằng đẵng.

Ba người một chó du hành dưới biển suốt một tháng, đôi khi lại vào trong không gian nghỉ ngơi. Mỗi bữa, bọn họ đều ăn đồ ngon, thỉnh thoảng chơi đánh bài, đếm ngày trôi qua, cũng khá nhàm chán, nhưng sức khỏe tinh thần vẫn khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn.

Hôm nay, Khương Ninh đang nghỉ trưa thì bỗng nhiên 2688 phát hiện được chướng ngại vật ở phía trước, hơn nữa còn khá nhiều.

Hình dạng rất kỳ quái, hơn nữa cũng không động đậy.

Không phải đá ngầm dưới đáy biển, càng không là sinh vật biển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận