Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1156 -

Chương 1156 -

Khương Ninh suýt nữa đã giơ ngón tay cái cho cô bé, đây mới thực sự là người nối nghiệp của ông cụ Dung này.

"Được, việc này giao cho em làm, có gì không giải quyết được thì đến tìm chị."

Khương Ninh đến nông trường bên cạnh, công nhân đang có tổ chức sưởi ấm cho nhà kính, mạo hiểm dọn dẹp đống tuyết trên kính trong cơn tuyết rơi dày đặc.

Đậu Đậu không biết đang bận rộn ở nhà kính nào, Khương Ninh cũng không đi làm phiền cô bé mà tự mình đi tuần tra.

Cây giống dâu tằm phát triển rất nhanh, xanh tươi và rậm rạp.

Trong nhà kính có chuyên gia nông học do chính quyền sắp xếp, tuy mới khoảng năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc trắng hai bên thái dương.

Ông ấy đang quan sát cây giống dâu tằm và cây giống kim ngân hoa, khuôn mặt nhăn nheo không khỏi nở nụ cười.

Thấy Khương Ninh, ông ấy chủ động đến chào hỏi: "Đồng chí Khương, tuyết rơi báo hiệu năm được mùa, căn cứ có hy vọng rồi, nhanh chóng sắp xếp khai hoang trồng rừng đi."

Trận tuyết lớn bất ngờ khiến không ít người sống sót bị bệnh, cây trồng ngoài trời chết hơn một nửa, chỉ có ông ấy là phấn khích không thôi.

Cảm xúc có thể lây nhiễm, Khương Ninh hỏi: "Chú, việc này là thế nào vậy?"

"Cây dâu không sợ lạnh, cây kim ngân hoa thậm chí có thể sống ở nhiệt độ âm 20 độ, bây giờ trồng cả đất lẫn rễ xuống, đợi đến khi tuyết tan có thể làm ẩm đất hoang, giúp chúng vượt qua thời kỳ trồng trọt thành công và hai loại cây này lại chịu hạn và ưa nắng.”

“Chỉ cần rừng xanh có thể mọc lên, chúng ta có thể liên tục mở rộng diện tích trồng trọt, không cần mấy năm nữa khắp nơi sẽ là ốc đảo."

Ông cụ cười tủm tỉm: "Cô hẳn cũng hiểu về nông học, cây giống ươm trong nhà kính hầu như đều chịu lạnh chịu hạn, điều đó rất tốt."

Ông ấy thỉnh thoảng đến nông trường, rất quen thuộc với Đậu Đậu và những người khác: "Tuổi trẻ chính là hy vọng, có các cô kiên trì không ngừng, tương lai sẽ rất đáng mong đợi."

Ông cụ có tâm trạng tốt, nói chuyện dễ nghe lại có trình độ, Khương Ninh không khỏi hỏi: "Chú họ gì ạ?"

Hạ Tân Từ, chuyên gia nông học cấp quốc gia.

Ông ấy là người may mắn sống sót ở căn cứ chính phủ tỉnh Hồ Nam, điều khiến người ta kinh ngạc hơn là thầy của ông ấy lại là vĩ nhân của "Mơ ước nghỉ ngơi dưới bóng cây lúa".

Nói chuyện một hồi, Khương Ninh đột nhiên hỏi: "Chú Hạ, nếu có giống lúa lai thì chú có thể nghiên cứu ra lúa lai không?"

Hạ Tân Từ sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Điều đó khá khó nhưng nếu thực sự có, cho tôi 5 năm, tôi có lòng tin mình sẽ làm được."

Tất nhiên là có, hơn nữa còn có rất nhiều.

Vẫn là giống lúa năm đó cô thu thập được từ một điểm đóng quân của công ty khoa học kỹ thuật nào đó, cô hầu như không trồng, vẫn còn mấy trăm kilogram.

Hạ Tân Từ không biết, ông ấy chìm vào hồi ức đau khổ: "Khi thiên tai xảy ra, tôi và một vài đồng nghiệp chạy về tổng công ty nhưng công ty đã bị cướp phá sạch sẽ, chỉ tìm thấy một số giống lúa lai quý..."

Bọn họ đều là học trò của thầy, coi hạt giống như mạng sống, sau này dù có người bị đói chết cũng không có ý định dùng đến hạt giống.

Nhưng khi di chuyển, bọn họ vẫn bị bọn côn đồ cướp mất.

Cánh tay ông ấy bị chém, còn đồng nghiệp thì bị chém chết ngay tại chỗ.

Muốn ăn cơm cho no thì vẫn phải dựa vào lúa lai.

Khương Ninh nói: "Tôi sẽ tìm cách, đến lúc đó sẽ đưa cho chú một nhà kính bằng thủy tinh, chú chịu trách nhiệm nghiên cứu ra."

Hạ Tân Từ ngạc nhiên, trầm ngâm nói: "Muốn lai tạo lúa lai không chỉ cần giống lúa lai mà còn cần các loại lúa khác, số lượng giống càng nhiều thì khả năng thành công càng cao."

"Không thành vấn đề, chú cứ viết ra hết những thứ cần thiết, tôi sẽ tìm cách giải quyết nhưng trước khi thành công, tôi hy vọng chú có thể giữ bí mật."

Ngoài việc tích trữ lúa lai, cô còn tích trữ không ít lúa ở Tân Thành của chính phủ thành phố Phượng và căn cứ quân sự phương Nam và khi thảm họa mới bắt đầu, cô cũng lấy được không ít thông qua tên xấu xí.

Các tài liệu trên máy tính cô lấy từ công ty khoa học kỹ thuật nào đó vẫn còn, cô tin rằng chúng sẽ giúp ích cho nghiên cứu của ông ấy.

Lúc đầu, Hạ Tân Từ không tin nhưng nghĩ đến năng lực của Khương Ninh, cuối cùng ông ấy cũng gật đầu đồng ý: "Được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận