Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 656 -

Chương 656 -

Hai người an ủi hai đứa nhóc, họ định đi tìm Mã Quang Niên, nhưng bị đôi mắt sắc bén của Lão Hồ nhìn thấy: "Khương Ninh, nhanh lên, giúp tôi một tay với."

Anh ấy đẩy một xác chết, định vào phòng mổ.

Khương Ninh vội đi lại: "Thầy Hồ, anh định phẫu thuật cấp cứu hả?"

"Cấp cứu cái gì, người ta đã chết rồi." Lão Hồ mệt mỏi giải thích: "Virus phát tác quá nhanh, mắt của giáo sư y học cổ truyền cũng không phải là máy quét, tình trạng bệnh là do bệnh nhân kể lại, nhiều khi rất khác so với thực tế, dẫn đến việc sử dụng thuốc không đúng.

Tôi định mổ một số xác chết, để có số liệu chân thực nhất, có thể giúp được mấy người Lão Mã."

Bác sĩ phẫu thuật gần như tuyệt chủng, một mình anh ấy không thể làm hết.

Khương Ninh không chút do dự: "Tôi sẽ giúp."

"Chàng trai, vào đây giúp tôi."

Dù Khương Ninh giết người không chớp mắt, nhưng khi nhìn thấy phổi của bệnh nhân đã tử vong được mổ ra, bị thủng lỗ chỗ...

Cô gần như không kìm được mà muốn nôn mửa, phải thở sâu nhiều lần mới có thể ức chế lại acid trong dạ dày xuống.

Ngược lại, Hoắc Dực Thâm mặt không biến sắc, yên lặng đưa dụng cụ.

Sau cú sốc thị giác, Khương Ninh ngay lập tức điều chỉnh lại tinh thần, bắt kịp tiến độ của Lão Hồ.

Hai thầy trò hợp tác, mổ từng xác chết, Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh viết chi tiết tình hình giải phẫu.

Phổi của bệnh nhân nặng bị ăn mòn thành lỗ, bên trong có nhiều lỗ nhỏ, mảnh vụn bị vỡ sẽ bị nhổ ra trong lúc ho, hầu hết các trường hợp tử vong đều là do ngạt khí vì ho ra máu.

Không có máy thở, không có ống truyền oxy, không có máy giật cấp cứu và Epinephrine, tất cả chỉ có thể dựa vào việc bệnh nhân tự chịu đựng.

Một ngày trôi qua, mệt đến mức eo mỏi lưng đau, nghĩ đến cảnh máu me, món ăn ngon trước mặt cũng không có hứng thú ăn.

Hai người phải diệt khuẩn nhiều lần trước khi trở về ký túc xá, ngay lập tức đi chăm sóc hai đứa nhóc kia, dù không ngon miệng cũng phải ăn: "Ăn, ăn xong mới có sức chống lại virus."

Sau khi uống thuốc Đông y, một giờ sau mới lại được uống thuốc Tây.

Đậu Đậu vẫn khỏe mạnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng, chỉ có con chó yếu đuối thích quấn người.

Tuổi thọ của con chó luôn ngắn hơn rất nhiều lần so với con người, hơn nữa các loại thuốc của Viện Nghiên cứu đều dành cho bệnh nhân là con người, trong lòng Khương Ninh thực sự rất khó chịu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cola: "Phải cố gắng lên, mày phải ở bên tụi tao thật lâu nhé."

Con chó nhìn cô với đôi mắt lấp lánh.

Khương Ninh đột nhiên bật khóc, yên lặng ôm nó không buông: "Cola, đừng bỏ tao."

Con chó gầy gò, thỉnh thoảng cọ cọ vào người cô.

Trong vài ngày liên tiếp, Khương Ninh và Lão Hồ giải phẫu xác chết, từ cú sốc thị giác ban đầu, đến sau đó cô đã trở nên bình tĩnh hơn.

Không ngờ Lão Hồ đã bị lây nhiễm, ho và sốt rất nặng, không thể làm việc được nữa.

Khương Ninh tạm thời đảm nhận trách nhiệm lớn, làm việc thành thạo.

Tình trạng bệnh của hai đứa nhóc rất thất thường, lúc thì chuyển biến tốt lúc thì lại nặng hơn.

Khương Ninh vừa bận rộn công việc, vừa phải chăm sóc hai nhóc, bản thân cũng gần như đã kiệt sức.

Cô nằm mơ rằng thuốc sẽ được nghiên cứu ra sớm, cô có thể nhận được ngay lập tức, ngày nào cũng có người chết, cô thực sự lo lắng hai nhóc kia không thể chịu đựng được.

May mà có Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh, động viên lẫn nhau, mỗi ngày đều kiên trì uống thuốc, lén uống Globulin để tăng cường miễn dịch, thường xuyên nhai hồng sâm để bổ máu.

Khắp nơi đều có người chết, mỗi ngày đều có người chết, Khương Ninh nghe rồi chết lặng, mỗi ngày một đường chỉ có phòng mổ và ký túc xá.

Vào ngày thứ sáu, cô bị sốt và ho, luôn cảm thấy nước mũi không ngừng chảy.

Tạm ngừng công việc, mỗi ngày đều uống vài ngụm rượu trắng mạnh, ngâm suối nước nóng, uống thuốc Đông Tây, ăn uống dinh dưỡng, cuộn trong chăn ngủ.

Hoắc Dực Thâm cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng, toàn thân đau nhức, lên cơn sốt, nghẹt mũi, cảm giác như có dao đâm vào người, hơi lạnh liên tục thấm vào xương cốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận