Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 923 -

Chương 923 -

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ đứng ở phía đối diện hàng rào, trên khuôn mặt vàng như nến có vài vết sẹo gớm ghiếc, đi khập khiễng.

Bà ta rất gầy, mắt to, nhìn thẳng vào Khương Ninh đang đeo mặt nạ.

Khương Ninh cau mày, ai vậy nhỉ?

"Khương Ninh, thật sự là con sao?" Người phụ nữ bám vào hàng rào, vẻ mặt phức tạp nói: "Là mẹ, là mẹ đây."

Khương Ninh suýt nữa thì bị sặc.

Tống Nhã Linh á? Thật sự không nhận ra.

Chưa kể việc bà ta gầy như bộ xương khô, khuôn mặt bà ta còn có những vết sẹo gớm ghiếc và mấy cái mụn bọc. Hơn nữa, trên người bà ta lại đầy vết bầm tím, quần áo rách nát không chịu nổi.

Dùng ngón chân cũng đoán được bà ta sống rất tệ.

Cả người bà ta run rẩy, giống như con lạc đà sắp bị cọng rơm đè chết, ánh mắt sáng rỡ lên khi nhìn thấy Khương Ninh: "Khương Ninh, là mẹ đây, là mẹ cho con mạng sống, con phải cứu mẹ… Cứu mẹ…”

Tống Nhã Linh sống trong nhung lụa cả đời nhờ vào đàn ông, cuối cùng bị Cố Đình Lâm đưa đến căn cứ chính phủ ở thành phố Gia.

Khương Ninh nghĩ rằng bà ta sẽ sống rất khổ.

Hình như đúng là bà ta sống rất thê thảm.

Nhưng phải thừa nhận rằng, sức sống của bà ta thật sự ngoan cường.

Tuy nhiên cô cũng chẳng quan tâm đến sự khổ sở của Tống Nhã Linh, trong lòng cũng chẳng có vui hay giận gì mấy.

Có vẻ như Tống Nhã Linh hoàn toàn không nhận ra Khương Ninh bình tĩnh như đang nhìn người xa lạ.

Cho cô mạng sống thì sao chứ? Tống Nhã Linh cũng không tự nguyện cho mà là bà ta bắt buộc phải sinh.

Cô lớn lên cũng không hạnh phúc, cả hai đời phải trải qua đau khổ, gặp được Hoắc Dực Thâm mới cảm thấy sự ấm áp.

Một người phụ nữ ích kỷ đến mức muốn giết cô để bảo vệ lời nói dối của mình, Khương Ninh không lấy mạng của bà ta là đã tốt lắm rồi.

Như bây giờ thật tốt, bà ta cứ sống sót như thế, sống khổ sở như thế, tốt nhất là có thể sống đến trăm tuổi.

Vẻ mặt Khương Ninh bình tĩnh: "Xin lỗi, bà nhận nhầm người rồi."

Mặc dù Mã Quang Niên rất ngạc nhiên nhưng ông ấy cũng không hỏi lại, mà nói với quân nhân bên cạnh: "Bệnh nhân dễ kích động, không thích hợp để xem bệnh, dẫn đi đi."

Tống Nhã Linh kích động, liều mạng chống cự muốn lao về phía Khương Ninh, muốn há miệng cắn quân nhân bên cạnh.

Những quân nhân mặc quần áo bảo hộ nên dễ dàng khống chế được bà ta, cưỡng ép kéo bà ta đi.

Tống Nhã Linh kích động hét lên: "Khương Ninh, mày sẽ không được chết tử tế!"

Khương Ninh nhìn bà ta rồi đảm bảo: "Thưa bà, mặc dù tôi không biết bà là ai, nhưng tôi nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa sẽ chắc chắn sẽ tốt hơn bà.”

Ra khỏi phòng bệnh nhân, thấy thời gian còn sớm, Mã Quang Niên đi đến các khu vực khác để kiểm tra.

Khu F có mấy khu có thể hoạt động, có vài bệnh nhân có tình trạng nhẹ, cảm xúc ổn định thì có thể ra ngoài tập thể dục, có chuyên viên tư vấn giúp họ giải tỏa và điều chỉnh cảm xúc.

Trong lúc họ đang đi dạo, đột nhiên phía trước mặt trở nên ồn ào.

Một trong những người sống sót đột nhiên nổi điên rồi túm lấy người sống sót bên cạnh rồi đánh đập một cách thô bạo.

Những quân nhân nhanh chóng chạy đến, kéo người vừa nổi điên ra ngoài rồi nhốt vào khu cách ly.

Khương Ninh cũng loáng thoáng biết vết thương trên người Tống Nhã Linh đến từ đâu.

Thật ra thì so với những bệnh nhân khác, bệnh của bà ta không nghiêm trọng, chẳng qua là cả đời này bà ta chỉ biết sống dựa vào người khác nên rất khó sống sót trong hoàn cảnh tàn khốc như ở đây.

Đối với những người như bà ta, sống là đau đớn nhất, nhưng bà ta lại không có can đảm để chết.

Vậy nên, cứ từ từ mà đau khổ đi.

Tan làm, Khương Ninh trở lại khu B, chuyện gặp Tống Nhã Linh ở khu F, cô cũng không kể lại với Hoắc Dực Thâm.

Bởi vì nó không cần thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận