Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1072 -

Chương 1072 -

Biết anh trai và chị dâu chỉ là đi cho có lệ, Đậu Đậu chủ động nhận nhiệm vụ: “Em ở lại chăm sóc chúng nó.”

Khương Ninh để lại thức ăn cho chó, thịt khô, một số thức ăn có vị nhạt có thể để lâu, không quên cho cô bé súng lục để bảo vệ chính mình.

Ngày hôm sau, nghe thấy tiếng động ở phía bên kia, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm theo đó dậy sớm.

Ăn xong bữa sáng, đeo ba lô lên đi ra ngoài.

Cố Đình Lâm dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Quyết định ở lại, Khương Ninh cũng biết về sau phải nương nhờ vào lực lượng của ông, nên cô định thử tiếp nhận sự quan tâm của ông.

Trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng dường như cũng không bài xích.

Vội vã đi dọc theo con đường, cô đột nhiên xoay người quay đầu lại, phát hiện Cố Đình Lâm đã trễ giờ làm vẫn đang đứng ở ngã rẽ.

Thấy cô quay đầu lại, ông cười vẫy tay tạm biệt.

Trong lòng Khương Ninh dâng lên một cảm xúc không thể nói rõ.

Trở lại thời đại đi đường bằng chân, thật sự rất bất tiện, cho dù bước đi thật nhanh thì vẫn tốn hai tiếng đồng hồ mới đến lối vào cửa thành.

Hai người lấy vũ khí đã gửi lại về, dưới ánh mắt phức tạp của nhóm người sống sót mang ý xấu bên ngoài, bước nhanh về phía trước dọc theo bờ biển.

Chờ đi đến nơi không có người, mới lấy xe Đại Giang đã rỉ sắt ra, để Hoắc Dực Thâm chở mình lắc lư lên đường trên sa mạc hoang tàn.

Mặc áo chống nắng, bôi kem chống nắng, đội mũ che nắng lên.

Khỏi phải nói, thể lực của Hoắc Dực Thâm rất tốt, đi nửa ngày ở cái nơi gồ ghề lồi lõm cũng không cảm thấy mệt.

Thằng cha này vô cùng xấu tính, toàn chọn chỗ không dễ đi.

Suýt chút nữa khiến Khương Ninh ngã xuống, làm hại cô phải vội vàng ôm lấy eo anh, sau đó tức giận đấm cho một cú nhẹ: “Thịt dai cũ* rồi, còn đùa giỡn cái gì!”

*老腊肉: Trái ngược với thịt tươi nhỏ, chỉ một người đàn ông già, đẹp trai và từng trải.

Hoắc Dực Thâm thấy tâm trạng của cô tốt, mới không nhịn được mà đùa giỡn.

Thịt dai cũ thì thịt dai cũ đi, ăn vào càng thơm.

Buổi trưa chọn một ngọn đồi tránh gió tránh cát, Khương Ninh lấy mâm đựng trái cây và cơm hộp ra: “Chúng ta mới đi được có mấy chục kilomet, khi nào mới vào biển?”

“Chờ đến tối, tìm cái vịnh sâu hơn một chút.”

Đã nói là trong bốn năm trăm kilomet thì vẫn phải làm.

Hai người vừa ăn vừa thương lượng, nên lấy vật tư gì ra.

Thói quen dựa vào không gian tận hưởng, cho dù có an cư lạc nghiệp ở căn cứ, thì cuộc sống cũng không đến nỗi quá tệ, phải chuẩn bị đủ các loại đồ dùng sinh hoạt.

May mắn có loại bất công như Đại bàng hói, ra ngoài lấy vật phẩm xa xỉ cũng không đến mức quá đột ngột.

Có lá bùa hộ mệnh Cố Đình Lâm này, cho dù người trong căn cứ có ngưỡng mộ đố kỵ, thì có lẽ cũng không dám làm ra chuyện xấu.

Ăn xong lại tiếp tục lên đường, rốt cuộc cũng tìm được một vịnh thích hợp trước chạng vạng tối.

Chờ đến khi trời tối, hai người thay đồ lặn, bơi tới vùng biển đủ sâu rồi lại tiến vào không gian, sau đó lấy tàu ngầm ra, chạy ra mười mấy hải lý mới ngừng lại.

Bắt đầu đặt mua vật tư cho nhà mới.

Điều kiện ở căn cứ khó khăn, xả nước bồn cầu gì đó cũng đừng hòng nghĩ tới.

Hố xí, còn là cái loại ủ phân nữa.

Mùi hương đó cảnh tượng đó, Khương Ninh suýt chút nữa nôn cả mật ra.

Không được, bồn cầu phân hủy đang có giá 10000 USD, nghe nói sau khi phân hủy thì nước có thể đạt được đến tiêu chuẩn vệ sinh dùng để uống, nếu không thì sao có thể bán được với giá 10000 USD chứ.

Dựa vào sự bao che của Cố Đình Lâm, không cho ông trọn một cái thì dường như không hợp lý.

Vì thế, Khương Ninh lấy hai cái ra ngoài.

Hạt cà phê, cốc cà phê, ấm cà phê, trọn bộ từng cái.

Không đồng mua đủ loại đồ hộp, đường, xì gà, rượu, chân giò lớn, đầy gạo, bột mì, yến mạch, quả hạch, nhân sâm Mỹ...

Sáu súng tiểu liên, 100 viên đạn.

Lều trại quân dụng, vải dệt, quần áo giày dép...

Thuốc thì có chống viêm hạ sốt, cầm máu giảm đau, chất kháng sinh, cùng với băng gạc, dụng cụ phẫu thuật, lodophor* và cồn…

*碘伏 (lodophor): Một chế phẩm có chứa iốt tạo phức với chất hòa tan, được sử dụng như một chất khử trùng diệt khuẩn trong y học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận