Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 94 - Tới cửa kiếm chuyện 2

Chương 94 - Tới cửa kiếm chuyện 2

Tới cửa kiếm chuyện 2

Trong nhà quả thực tích trữ không ít thức ăn, lúc bão mới tới bà ta gõ cửa từng nhà mượn thức ăn, lại xách về nhà không ít thứ, không ngờ bây giờ lại bị cô nói toạc ra.

Bà ta nghe nói tầng 18 có thuốc, muốn lấy một ít về nên mới lên đây, không ngờ họ Khương này khó chơi như vậy.

Giọng bác gái yếu đi rõ rệt: "Thật sự không có lương thực, nếu có thì đã sớm mang đến chỗ cô đổi lấy thuốc rồi."

"Tôi mặc kệ bà có cái gì, nhưng nếu bà dám giở trò với tôi thì đừng trách tôi cạy cửa nhà bà ra!"

Nhìn ánh mắt hung tàn của Khương Ninh, bác gái sợ hãi đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không dám làm ầm ĩ nữa, vội vàng xuống lầu về nhà giấu đồ.

Không lấy được thuốc còn làm chuyện ngu xuẩn, lần này phiền phức thật rồi.

Khương Ninh quay lên lầu tiếp tục châm cứu.

"Tiểu Ninh, người đàn bà này nói chuyện khó nghe, cháu đừng để trong lòng." Bà Chung tán gẫu với cô: "Cô ta sống bên dưới nhà bà, cực kỳ thích chiếm hời, thường xuyên ôm cháu tới nhà bà ăn chực.

Cháu cũng không chăm được, thấy thứ tốt thì cầm chặt trong tay không buông, sau này nhà bà không cho cô ta vào nữa.

Đúng rồi, cháu cũng phải chú ý cô gái sống cạnh nhà bà nữa đấy, nói xấu cháu không ít đâu."

"Người bị cắt trụi tóc phải không ạ?"

Bà Chung sống ở tầng 12, người bà ấy nói hẳn là Tô Mộng Dao.

"Đúng vậy, hỏi vòng vèo về chuyện của cháu, hỏi có phải cháu có thuốc không?"

Bà Chung cũng không hồ đồ, biết cô ta là người có tâm tư không thuần khiết: "Bà nói cháu không có thuốc, cô ta không tin. Đám người kia cũng bị cô ta tẩy não, dường như có thành kiến rất sâu với cháu."

Đã sống cả đời, có chuyện gì mà bà Chung chưa từng trải qua: "Tiểu Ninh, lần thiên tai này đúng là hại người, khiến lòng người trở nên xấu xa, bà biết cháu có bản lĩnh, nhưng lúc ra vào vẫn phải cẩn thận."

Đã từng chết một lần, sao Khương Ninh có thể không đề phòng, cô khám bệnh cũng chọn người chứ không phải ai đến cũng quản.

Kiếp trước, tại tòa nhà này, cô đã nhìn thấy toàn bộ bản chất xấu xa của con người, những người cô đồng ý chữa trị cho đều không đánh mất lương tâm, cho dù về sau rất nhiều người trong số họ đều chết.

Nghĩ đến Tô Mộng Dao, Khương Ninh nheo mắt: "Bà Chung, cô ta nói gì về cháu vậy ạ?"

"Không nói gì rõ ràng, chỉ ngầm nói bóng gió cháu có vật tư."

Bà Chung nhớ tới một chuyện khác: "Cô ta còn cố ý tiếp cận thằng bé đẹp trai ở tầng của các cháu nữa, đáng tiếc thằng bé không để ý tới cô ta."

Tiếp cận Hoắc Dực Thâm?

"Trẻ tuổi nhưng lòng dạ rất sâu, dùng mỹ nhân kế rất lợi hại, cố ý trẹo chân té ngã trước mặt thằng bé nhưng nó lại rất chính trực, không thèm liếc mắt nhìn cô ta cái nào đã bỏ đi."

Bà Chung không chỉ nói mình Tô Mộng Dao, nhiều cô gái xinh đẹp trong khu nhà đều như vậy, thậm chí còn có người dùng cơ thể để đổi lấy đồ ăn.

Vì một gói mì tôm, có thể cùng lúc ở chung với hai, ba người đàn ông...

Ài, thế giới này sao lại trở nên như vậy chứ?

Chung Bình cũng từng bị quấy rối, may mà bà ấy quản nghiêm nên không có ai dám làm bậy.

Đến khi trời tối đen, nhóm người Trịnh Vỹ Lệ mới quay về, mang rất nhiều củi về, đằng sau còn kéo bồn nước inox hình trụ rất lớn.

Cola rất tài giỏi, kéo một bó củi to lên lầu, Đậu Đậu cũng ôm củi theo sau: "Chị ơi mở cửa, bọn em mang được nhiều củi về lắm."

Cola rất phấn khởi, liên tục nhào vào lòng cô cọ cọ khiến cả người Khương Ninh ướt nhẹp nước miếng của nó.

Trên mặt Đậu Đậu có vết trầy, hẳn đã bị ngã hoặc bị cành cây quẹt trúng, nhưng cô bé vẫn cười rất tươi, hai mắt sáng ngời.

Cô bé tới gần Khương Ninh, thấp giọng nói vào tai cô: "Chị ơi có thịt thịt, là Cola phát hiện ra, anh của em bắt lại."

Ồ, khó trách vẻ mặt Cola đầy cao ngạo, hóa ra là đang chờ cô khen ngợi.

Thế là cô vuốt ve đầu Cola xong còn thơm nó một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận