Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 395 -

Chương 395 -

Vào nhà vệ sinh rồi vào không gian.

Khương Ninh mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có ba chữ: Gặp nguy hiểm.

Chữ viết méo mó uốn éo, chắc là cố ý che giấu.

Lạ kỳ thật, Kiều Lão Tam cảnh báo trước có nguy hiểm cho bọn họ à?

“Không có gì kỳ cục cả.” Hoắc Dực Thâm phân tích nói: “Kiều Lão Tam tiếp xúc với Phùng Côn Bằng nhiều nhất, cũng hiểu rõ tên đó nhất.”

Họ Phùng chẳng những tham sống sợ chết, còn rất biết cách qua cầu rút ván, thử hỏi ai lại nguyện ý đi theo gã chứ?

Kiều Lão Tam sớm đã bất mãn với Phùng Côn Bằng, nhưng thực lực vẫn chưa chín muồi, thế nhưng sáng nay ông ta lại bị gọi tới làm bao cát đến chịu chết thay.

Chuyện thế này có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.

Khương Ninh ngẫm nghĩ gì đó rồi nói: “Ý anh là, thật ra Kiều Lão Tam đã biết trước chuyện tên họ Phùng muốn giết chúng ta, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến ý định làm phản của ông ta vùng lên, vì thế mới cố ý đi nịnh bợ anh à?”

Không, Kiều Lão Tam muốn mượn tay Hoắc Dực Thâm để tiêu diệt Phùng Côn Bằng, diễn vở trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Chậc chậc, người này bản lĩnh thì không có nhưng lại tính toán rất nhiều.

Có điều, căn cứ Lặc Long đã bị hủy diệt, dựa theo tính cách của Phùng Côn Bằng, gã tuyệt đối không để Hoắc Dực Thâm còn sống, tránh đêm dài lắm mộng sẽ xảy ra sự cố.

Khương Ninh tò mò hỏi: “Anh nói xem, gã tính sẽ tiêu diệt chúng ta như thế nào, cứ thế cầm súng bắn phá à?”

Hoắc Dực Thâm không cảm thấy như thế: “Người này rất sĩ diện, nếu như ở trước mặt mọi người cứ thế bắn chết chúng ta thì những thuộc hạ khác của gã sẽ nghĩ thế nào? Sau này còn ai dám bán mạng cho gã nữa?”

Nếu anh đoán không sai, gã sẽ sử dụng chiêu trò, bỏ thuốc độc trong rượu hay đồ ăn gì đó, sau đó tìm một lý do công bố với bên ngoài, nói hai người họ đi không từ biệt hoặc là chết bệnh rồi.

Bất kể thế nào, tiệc ăn mừng hôm nay thật ra lại là Hồng Môn Yến.

Chỉ cần không cẩn thận một chút là muốn đời muôn kiếp không quay lại được.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, trên sân đốt lên một đống lửa, vài con dê đã làm sạch sẽ được gác lên giá nướng trên đống lửa, cách đó không xa, cái nồi sắt liên tục tỏa ra mùi thơm.

Khương Ninh mặc cho Đậu Đậu một cái váy lụa trắng, cũng không quên mặc thêm một cái quần.

Chó con cũng vậy, cô dùng lược chải cho lông nó bóng loáng sáng mượt.

Theo màn đêm buông xuống, đám xăm trổ lần lượt đi vào trong sân, không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Đêm nay, toàn bộ lực lượng đều được gọi tới, vui mừng hớn hở mong ngóng tiệc ăn mừng.

Đại ca đã nói, đêm nay rượu thịt bao no!

Bọn họ đã lâu không được tự do thoải mái như thế này, hôm nay đã tiêu diệt đám chết tiệt của căn cứ Lặc Long, sau này sẽ đều là những ngày tháng tốt lành, uống rượu ca hát.

Nhóm người Hoắc Dực Thâm đi vào trong sân, phát hiện ở cửa vào có người canh gác, tất cả nhân viên tham gia buổi tiệc đều không được phép cầm theo vũ khí.

Nói là sợ bọn họ uống nhiều sẽ làm loạn, nói trắng ra là Phùng Côn Bằng sợ chết.

Khương Ninh im lặng, gã ta có bệnh đúng không?

Cũng may, ba người một chó đều không cầm theo vũ khí, thuận lợi đi vào sân, ai mang theo vũ khí sẽ được ghi chép lại, sau đó cho vào rương bảo đảm.

Vừa mới vào hội trường, nhìn thấy rõ tình cảnh trước mặt, sắc mặt Khương Ninh tối sầm xuống.

Trong sân có rất nhiều phụ nữ, quét mắt một vòng có tới bốn, năm mươi người, muôn hình muôn vẻ.

Bao gồm cả những người bị áp giải từ căn cứ Lặc Long tới, không có ngoại lệ, tất cả đều bị đám xăm trổ lôi kéo, bị mỉa mai đủ kiểu hoặc đối xử thô lỗ.

Có người phụ nữ cảm thấy thích thú, cũng có người tinh thần suy sụp, nhưng chẳng thể làm gì khác.

Đậu Đậu nhìn cô gái chạc tuổi mình ở đằng xa đang bị ép ngồi trên đùi đám xăm trổ, bị bọn họ nhả đầy khói vào mặt, khó chịu tới ho khan, khiến đám xăm trổ đó cười to ha hả.

Cô bé sợ hãi trốn sau lưng anh trai, bất an kéo kéo tay anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận