Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 107 -

Chương 107 -

Ngoài miệng Dương Vĩ Thông yêu cầu mọi người tập trung lại, nhưng cơ thể anh ta lại cứng đờ ra, không chịu nhúc nhích dù chỉ một chút.

Việc này thật là xấu hổ.

Lúc trước thì muốn cạy cửa, bây giờ cửa mở rồi mà lại không ai dám vào.

Hạ Chí An cảm thấy cực kỳ mất mặt, thầm mắng kẻ hèn nhát này.

Bị mọi người nhìn đến bỏng mặt, lúc này ông ta mới lấy hết can đảm ra nói: "Khương Ninh, cho dù trong tay cô có súng, cùng lắm cũng chỉ có bảy viên đạn mà thôi, cô nghĩ có thể ngăn cản được nhiều người như vậy sao?"

Đúng vậy, mọi người như tỉnh táo lại, lại gào thét lên: "Đúng vậy, cô ta chỉ có bảy viên đạn, chúng ta sợ cái cứt gì chứ!"

“Đúng là không cần phải sợ thật, chỉ là bảy mạng người thôi mà.” Khương Ninh nhìn bọn họ, cười lạnh nói: “Vậy ai bằng lòng hy sinh bản thân để giúp Tầng trưởng Hạ đây, mời ra mặt, tôi hứa sẽ làm hài lòng mấy người.

Đến lúc đó, ông ta ngồi ăn thịt uống rượu, còn vợ con mấy người chỉ có thể chết đói mà thôi."

"Khương Ninh, cô có ý gì?"

"Không có ý gì cả, tôi chỉ nói vậy để mấy người chọn ra bảy người sẵn sàng đứng ra chịu chết thôi."

Khương Ninh tiến lên phía trước mấy bước, từ trên lầu đi xuống, dí họng súng lạnh ngắt vào đầu Hạ Chí An: “Ông là Tầng trưởng, chắc chắn là ông muốn hy sinh bản thân mình trước nhỉ, vậy bắt đầu từ ông nhé.”

Đầu súng lạnh lẽo áp vào trán Hạ Chí An, không phải là loại lạnh lẽo mà súng nhựa rẻ tiền có thể có được.

Trong nháy mắt ông ta hít thở không thông, sắc mặt Hạ Chí An trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra: "Cô, cô đừng làm chuyện xằng bậy."

"Người đang gây chuyện chính là ông đó Tầng trưởng ạ, ông dẫn người lên uy hiếp tầng 18 hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ ông thật sự cho rằng người ở tầng 18 là quả hồng mềm sao?"

Ánh mắt Khương Ninh sắc như dao: "Tôi không thích gây chuyện, nhưng tôi cũng chẳng sợ gây chuyện, ông năm lần bảy lượt muốn gây sự với tôi, vậy thì tôi chỉ có thể đáp lại thôi."

Nói xong, ngón tay của cô đặt lên cò súng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Khương Ninh và đầu Hạ Chí An.

Chỉ thấy trong mắt Khương Ninh lộ ra sát ý, ngón tay chậm rãi siết chặt cò súng.

"A!!!"

Tiếng hét chói tai đột ngột vang lên từ cửa cầu thang.

"A, giết người, giết người..."

Rất nhiều người hoảng loạn chen chúc ở cầu thang đang, cố gắng hết sức để chen lấn về phía hành lang.

Báng súng đập mạnh vào đầu Hạ Chí An, một chân Khương Ninh đá hắn ngã xuống...

Cùng lúc đó, Cola lao ra như tia chớp, vồ lấy Dương Vĩ Thông đang chạy trốn trong lúc hỗn loạn, há cái miệng to cắn xuống thật mạnh.

"A…"

La hét, chạy trốn, né tránh, dòng người hỗn loạn ở lối đi nhỏ thay nhau trình diễn.

Có người từ trên cầu thang chen lấn chạy tới, ôm chặt cái cổ chảy đầy máu của mình, mới đi được vài bước thì đã ngã xuống đất, không ngừng co giật, đôi mắt mở to trợn trừng lên như chuông đồng, há miệng thở không ngừng.

Khương Ninh hét lớn: "Cola!"

Con chó hung ác đến mức cắn Dương Vĩ Thông đến khi miệng đầy máu mới dừng lại, quay người lao lên lầu.

Ngay lúc nó nhảy vào, Khương Ninh nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại, ngăn chặn đám đông đang chen chúc hướng lên lầu.

Chen lấn rồi xô đẩy, nhiều người bị đập vào cánh cửa đóng đinh sắt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến nhiều người không kịp đề phòng.

Cách hàng rào sắt, chỉ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt điên cuồng, tay cầm con dao phay dính đầy máu, cứ gặp người là chém, trong miệng phát ra tiếng gầm như dã thú: “Ha ha, đáng chết, tất cả chúng mày đều đáng chết, tao muốn chúng mày phải đền mạng cho con gái tao. Đi chết đi, tao sẽ cùng xuống địa ngục với chúng mày! "

Có mấy người phản ứng nhanh, rút dao trong quần áo ra, nhưng đông người quá nên không dùng được, muốn phản kháng nhưng lại vô tình chém phải người nhà mình.

Tên điên kia lại không có chút kiêng dè nào, mắt đỏ bừng liên tục chém người, trong phút chốc, hành lang tầng 17 giống như một lò luyện ngục trần gian.

"Mở cửa, cho chúng tôi vào với."

"Cầu xin mấy người, cứu mạng với..."

Không ít người bị dọa cho sợ mất mật, liên tục đập cửa các hộ gia đình ở tầng 17, cố gắng thuyết phục họ mở cửa ra để vào tránh nạn.

Bao gồm cả tầng 18, vừa rồi còn trông hung thần ác sát bao nhiêu, bây giờ lại giống như chim sợ cành cong, không ngừng quằn quại.

Đối mặt với cái chết, tất cả đều sẽ sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận