Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 854 -

Chương 854 -

Nhìn đám trùng thủy triều di chuyển liên tục ngoài mô-đun cứu sinh, da đầu Khương Ninh tê dại, thế giới này càng ngày càng kì dị.

Nhân loại thật sự có thể sống sót được sao?

Trùng thủy triều bò hơn mười phút, có lẽ là do không có hứng thú với vật liệu hàng không, hoặc là vật liệu quá cứng làm gãy răng chúng, cho nên cuối cùng chúng nhao nhao rời đi.

Chúng nó vừa đi, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

Mô-đun cứu sinh cách thuyền đánh cá không xa lắm, chỉ thấy chúng nó lao đến như thủy triều dâng, lui đi như thủy triều xuống, chen chúc bò ra khỏi thuyền đánh cá rồi biến mất ở mặt biển.

Khương Ninh đợi hơn mười phút, sau khi xác định không có trùng thủy triều, cô mới mở cửa mô-đun cứu sinh ra.

Tuy nhiên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong gió biển gần như không còn mùi hôi của xác chết nữa.

Trên thuyền đánh cá nhiều thi thể như vậy, vậy mà chúng nó lại ăn nhanh như thế sao?

Dạ dày Khương Ninh quặn thắt.

Nhìn thuyền đánh cá gần ngay trước mắt, cô nghĩ đến bộ quần áo chống phóng xạ mà cậu ba nhà họ Dung tích trữ ở khu biệt thự.

Sau khi lấy được bộ quần áo, cô lại nhờ Tần Xuyên nghĩ cách làm máy dò phóng xạ.

Khương Ninh giả vờ mở hộp chứa đồ, lấy máy dò từ trong không gian ra, chĩa đầu dò tìm về phía thuyền đánh cá.

Cô sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng không phát hiện ra chất phóng xạ có hại cho cơ thể nào trên thuyền đánh cá.

Hai người có hơi tò mò về thuyền đánh cá nên quyết định đi lên do thám lần nữa.

Ba người và một chó trang bị kỹ càng xong, phải mất chút sức lực mới lên được thuyền đánh cá.

Những thi thể trên boong tàu đã biến mất, chỉ còn lại chút vụn xương vỡ nát.

Hàm răng của chúng phải sắc bén đến mức nào mới thể nhai được cả xương?

Cô cố nhịn cơn buồn nôn, dùng máy dò kiểm tra cả trong lẫn ngoài thuyền đánh cá một lần nữa, nhưng vẫn không có chất phóng xạ.

Có điều nỗi lo của Khương Ninh vẫn chưa biến mất, cô dùng máy dò kiểm tra đống vụn xương trên boong tàu.

Trời ơi, lần này cô lại phát hiện ra.

Mẹ nó, quỷ Nhật thật sự đã uống nước thải hạt nhân.

Cũng may mức độ phóng xạ không cao, chỉ cần không tiếp xúc trong thời gian dài thì sẽ không gây nguy hiểm cho cơ thể.

Hoắc Dực Thâm kiểm tra buồng lái, xác định thuyền đánh cá vẫn hoạt động được.

“Hay là rửa sạch rồi cất?”

Du thuyền không lái được mà họ lại chỉ có một chiếc, nếu một ngày nó bị hỏng thì sao?

Hoắc Dực Thâm biết lái thuyền đánh cá.

Trong khi hoàn cảnh sống ngày càng ác liệt, các công cụ sinh tồn đều không thể tái tạo được thì việc phòng bị trước tai họa là điều tốt.

Khương Ninh có hơi khó chịu: “Phải dọn dẹp sạch sẽ đã.”

Trước tiên họ phun sát trùng, dùng nước rửa sạch, sau đó lại dùng nước sát trùng lau thêm vài lần nữa.

Hoắc Dực Thâm không phản đối, bắt đầu bận rộn.

Nghĩ đến việc trùng thủy triều cắn xác chết, Khương Ninh cảm thấy lo lắng, cô lấy huyết thanh miễn dịch trong túi ra, tiêm vào người Đậu Đậu.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, phải nâng cao khả năng miễn dịch lên trước.

Khương Ninh cảm thấy áy náy: “Đậu Đậu, sau này đừng ngốc nghếch như vậy nữa, thấy nguy hiểm thì phải tránh đi nhớ chưa.”

Cô bé là em gái ruột của Hoắc Dực Thâm, nếu cô bé xảy ra chuyện gì thì anh sẽ phát điên mất!

“Chị dâu đừng lo, em chỉ bị cắn vào da thôi, sẽ không bị sao đâu.”

Đậu Đậu rất lạc quan, còn an ủi ngược lại Khương Ninh: “Chị đã chăm sóc em nhiều năm qua, lại còn bảo vệ em không biết bao nhiêu lần, em giúp chị bắt trùng thì có sao đâu? Hơn nữa, vì để bảo vệ hai anh em mà chị mới đi ngăn trùng thủy triều đến gần, nếu không nhờ chị thì tất cả mọi người đã bị cắn rồi.”

Khương Ninh cảm xúc lẫn lộn: “Đứa bé ngốc.”

Đậu Đậu ôm cô: “Chị dâu ơi, em thích chị lắm, chị giống như mẹ của em vậy.”

Ôi, vai vế chênh lệch quá!

Khương Ninh véo má cô bé: “Con bé này miệng cứ như bôi mật ấy nhỉ.”

Đưa cho cô bé mấy viên kẹo xong, Khương Ninh lại tiếp xúc công việc phun khử trùng và cọ rửa.

Đậu Đậu muốn giúp đỡ nhưng Khương Ninh không đồng ý, cô khử trùng sạch sẽ toàn thân cho cô bé và chó con rồi nhét cả hai vào mô-đun cứu sinh.

Họ mất cả một ngày để cọ rửa từ trong ra ngoài thuyền đánh cá, khiến nó sáng bóng như gương.

Tuy mệt đến nỗi không đứng thẳng được, nhưng Khương Ninh vẫn lấy du thuyền ra, khử trùng lần nữa và cất thuyền đánh cá vào trong không gian. Sau đó, cô mới thả hai đứa nhỏ ra khỏi mô-đun cứu sinh.

Mặt trời lặn ở hướng tây.

Ba người và một chó ăn cơm tối trên du thuyền xong, lại quay trở lại tàu ngầm và qua đêm ở dưới đáy biển.

Hôm nay vô cùng mệt mỏi, Khương Ninh vệ sinh xong, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Không biết cô đã ngủ bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng sủa đầy sốt ruột của chú chó…

Bạn cần đăng nhập để bình luận