Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1272 -

Chương 1272 -

Khóe miệng gấu Nga co quắp, nhưng khi biết Đám đại bàng hói phải dùng hai mươi ngàn mét khối dầu hỏa mới có thể đổi, trong lòng gấu Nga cũng thấy vui vẻ hơn nhiều.

So ra, cũng không tốt hơn là bao.

Sau khi nghĩ như vậy, gấu Nga vui vẻ trở về.

Sau khi đội mò vớt đặc biệt đi được nửa tháng, ông trùm vàng (*) đến.

(*) Ông trùm vàng: cách gọi người Ả Rập Xê Út.

Cũng không biết do ai đồn đại, dù sao cũng biết thành phố Phượng có đồ tốt.

Nói thế nào đây, ông trùm vàng chính là con riêng của trời —— Là người được bề trên cưng chiều.

Lần này không mang theo dầu hỏa, mà là một tòa núi vàng.

Mỏ vàng, độ tinh khiết rất cao, dường như có thể xem là vàng ròng.

Bọn họ mang theo hai con tàu đầy vàng đến, bảo là muốn trao đổi.

Mỏ vàng không thể thiếu trong phát triển công nghiệp, Cố Đình Lâm luôn theo chủ nghĩa nhân đạo, cũng cho đổi luôn.

Đến tháng thứ hai, chuột túi Úc và Canada cũng đến.

Thật ra bọn họ không xa thành phố Phượng, chưa đến một ngàn hải lý.

Đã mang tay không đến, mà còn đòi nhiều.

Không cần Cố Đình Lâm lên tiếng, Đinh Kỳ của quân phòng đã ra lệnh, gặp một lần là đuổi một lần, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội cập bờ.

Nếu còn không đi, trực tiếp nổ súng.

Lần cuối cùng ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, đội mò vớt đặc biệt làm việc rất chăm chỉ, bọn họ muốn kết thúc kế hoạch mò vớt này một cách hoàn hảo.

Sự thật cũng như bọn họ mong muốn, lúc mò vớt thùng lưu trữ gặp phải chút khó khăn, nhưng bởi vì có kinh nghiệm phong phú nên cũng giải quyết được.

Làm nhiệm vụ cuối cùng xong, cả nhóm đổi sang 2688 quay đầu trở về thành phố Phượng.

Bọn họ mệt rồi, ngồi ở trên tàu nhìn cảnh mặt trời lặng xuống biển, đại dương xanh thẳm mà lại yên bình.

Sau đó cũng rảnh rỗi, ba thiếu một người là chị Ninh, chỉ cần mọi người diễn tốt là sẽ có thể được một bữa ăn ngon.

Các đội viên vui vẻ trò chuyện, bàn xem sau khi về lại đất liền sẽ đến đơn vị nào, sống một cuộc sống mới ra sao.

Đội mò vớt đặc biệt sẽ không giải tán, bọn họ sẽ lại ra khơi, chỉ là tạm thời nghỉ ngơi mà thôi.

Bận rộn cả ngày, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm trở về phòng nghỉ ngơi.

Nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc sống mới, tâm trạng của bọn họ đều rất tốt.

Hoắc Dực Thâm lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, anh ôm lấy eo Khương Ninh từ phía sau, cúi đầu hôn lên gáy cô: “Muốn không?”

Lần này đi tàu vẫn chưa làm.

Bị anh trêu chọc như vậy, Khương Ninh cũng muốn: “Vâng.”

Phòng ở trong tàu ngầm chật hẹp cũng không cách âm tốt, hai người hôn nhau một hồi thì đi vào không gian.

Hoắc Dực Thâm nắm chặt tay cô, kéo cô về phía mình.

Người đàn ông nào đó có kinh nghiệm phong phú, hai người cũng biết khả năng của nhau nên nhanh chóng ngã xuống giường.

Trong lúc không khí vô cùng nóng bỏng, Hoắc Dực Thâm vươn tay đến tủ đầu giường…

Khương Ninh nắm tay anh lại, nhìn anh chằm chằm nói: “Anh Hoắc này, chúng mình có con đi.”

Hoắc Dực Thâm ngây ra, một lúc lâu xong mới tỉnh táo lại, im lặng một hồi mới nói: “Sinh con có gặp nguy hiểm lớn không?”

“Đương nhiên sinh con sẽ gặp nguy hiểm, giống như sinh non, bào thai không đúng vị trí, hoặc là sinh khó, dựa vào khả năng bây giờ của thành phố Phượng, đó không còn là vấn đề nữa.”

Hoắc Dực Thâm vẫn không yên tâm: “A Ninh, em có thể chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”

Anh vẫn nhớ đến Tiểu Mẫn chết vì khó sinh, nếu như cô phải dùng mạng mình để đổi, vậy anh thà không có con.

“Ngốc ạ, cảm bình thường cũng có thể chết, ăn cơm không chú ý cũng sẽ bị nghẹn chết, nhưng tỷ lệ nhỏ nên có thể không đáng kể, em là bác sĩ, trong không gian cũng có công cụ chữa bệnh, sẽ không nguy hiểm nghiêm trọng.”

Khương Ninh vuốt ve tay anh: “Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, nếu bây giờ không muốn, mấy năm sau cũng chưa chắc sẽ có cơ hội, anh không muốn có một đứa con của riêng chúng ta sao?”

Hoắc Dực Thâm không chút do dự: “Muốn.”

Khương Ninh xoay người ngồi lên người anh: “Vậy bắt đầu từ tối hôm nay…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận