Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 260 -

Chương 260 -

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở Khương Ninh, cô cúi đầu nhìn chú chó đang cắn quần mình, giống như gặp phải kẻ địch, lập tức hiểu ra: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại vô tuyến, cô ngồi xổm xuống trước mặt chó: “Cola, cô ta vì đàn ông nên mới bán em cho quán thịt chó hả?”

Chú chó lập tức cứng đờ, cơ thể khẽ run lên hai cái.

“Người đàn ông kia, là Dương Vĩ Thông hả?”

Đúng là Dương Vĩ Thông bị dị ứng lông chó nhẹ, nhẹ thì sẽ không ngừng nhảy mũi, lúc nghiêm trọng hơn thì cả người sẽ bắt đầu nổi mẩn đỏ.

Chú chó biết ơn, đời trước Khương Ninh cho nó ăn một khoảng thời gian, nên nó đã dùng mạng mình để bảo vệ cô.

Cho nên, nếu không có chuyện gì đặc biệt, nó sẽ không tè lên người con sen trước của mình như vậy.

Dương Vĩ Thông còn thảm hơn, nếu nó gặp ở đâu thì cắn ở đó.

Thấy cơ thể anh ta đẹp, con sen trước của Cola và anh ta qua lại với nhau cũng là chuyện bình thường.

Sáng sủa, đẹp trai, ăn nói dễ nghe, lại biết thao túng tâm lý, rất dễ khiến cô gái kia vì yêu mà mê muội, móc hết tiền của, thậm chí ngay cả chó cũng không tha.

Đúng như như đoán, vừa gọi tên của anh ta thì chú chó đã trở nên hung hăng, nhe cả răng nanh ra.

Khương Ninh nhẹ nhàng trấn an nó: “Cola, đời trước em dùng mạng mình để bảo vệ chị, đời này cho dù chị gặp ai, em vẫn quan trọng nhất trong lòng chị, cũng sẽ không vì người nào đó mà vứt bỏ em.”

Chú chó nhìn cô thật lâu, giống như đang khóc, nó không ngừng dùng móng vuốt cào mặt.

Cuối cùng, nó dùng hành động để tỏ ý từ chối.

Một ngày một đêm, nó không ăn không uống.

Khương Ninh không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, nó tuyệt thực để kháng nghị, khiến cô lo lắng không thôi.

Hoắc Dực Thâm gõ cửa: “Để anh nói chuyện với nó một chút.”

Tâm trạng của Khương Ninh rất phức tạp, nhưng cô vẫn dành cho anh chút không gian, đứng lên đi ra hành lang.

Hoắc Dực Thâm vừa đi vào, Cola đã nhe răng dùng tư thế phòng ngự.

Anh đóng cửa lại, trầm giọng hạ lệnh: “Nghiêm!”

Cơ thể cũng có trí nhớ, chú chó lập tức đứng nghiêm, dùng tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đến khi nó cảm thấy có gì đó không đúng, huấn luyện viên đã đi đến bên cạnh.

Hoắc Dực Thâm ngồi xuống đất, đối diện với chó: “Cola, tao biết mày trung thành trông nhà, muốn bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng chuyện này không thể ngăn cản chuyện tao thích cô ấy.”

Nó lại nhe răng, chuẩn bị cắn.

Anh đưa tay vuốt ve nó, nhưng lại bị nó đẩy ra, bắp thịt cả người căng cứng.

“Cola, tao không phải đến để chia rẽ hai người, mà là đến gia nhập với hai người.”

Đôi mắt của chó dao động, không cần!

“Tao biết mày rất giỏi, nhưng bên ngoài nguy hiểm như vậy, mày có chắc sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt không?”

“Hay là, chúng ta đánh một trận nhé?” Hoắc Dực Thâm đột nhiên đề nghị: “Nếu tao thắng, hay cùng nhau bảo vệ em ấy có được không?”

Đánh thì đánh, ai sợ ai? Không phục thì đánh!

Vì vậy, hai bên đều chuẩn bị, lập tức kéo giãn khoảng cách.

Hoắc Dực Thâm đứng dậy, hai tay kéo chân trước của nó lên, hai bên đều vào thế chuẩn bị: “Ba, hai, một!”

Động tác của anh rất nhanh, dùng một cước đã quét chân sau của chó.

Chú chó mất thăng bằng ngã xuống đất, trong mắt nó lập tức lộ vẻ nghi ngờ cuộc đời.

Nó không phải là người, nhưng anh đúng thật là chó!

Nó xoay người, nhảy lên, muốn cắn xé tay anh.

“Nghiêm!”

Huấn luyện viên lại ra chỉ thị lần nữa.

Cái chân đáng chết này, lại đứng yên lần nữa.

“Mày là một con chó ngoan, thua thì thua, không được chơi xấu.”

Chiếc chó thua đến thương tích đầy mình: “...”

Muốn nổi điên, muốn bùng nổ!

“Chúng ta giao ước với nhau đi, nếu sau này tao đối xử với cô ấy không tốt, mày sẽ ra tay dạy dỗ tao có được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận