Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 489 -

Chương 489 -

Đi cùng Mã Quang Niên giảm tốc độ, nhưng thu hoạch cũng khá phong phú, Hoắc Dực Thâm suy nghĩ thêm một lúc: “Chúng ta còn chưa tìm được hết dược liệu cần thiết, ngày mai rồi hẵng về.”

Vì thế, đoàn người chậm rãi đi lên núi.

Khi đã được gần nửa con đường lên núi, Mã Quang Niên đột nhiên kích động nói: “Người anh em Hoắc, đây là Nghiêu hoa* vùng Nam Lĩnh mà mấy người muốn tìm.”

(*)【蕘花】: Nghiêu hoa [yáohua] Loại cây bụi nhỏ rụng lá, lá mọc đối, hoa vàng, có chất độc, có thể dùng làm thuốc.

Chỉ có một gốc cây non, còn chưa cao đến nửa lòng bàn tay, muốn làm thuốc cũng không được, ít nhất phải chăm sóc cẩn thận đến nửa năm.

Ông ấy cực kỳ cẩn thận đào ra đưa cho Hoắc Dực Thâm, không quên dạy cho anh phương pháp gieo trồng.

Lúc mệt mỏi thì đi nghỉ, thời tiết thay đổi liền phải thêm/giảm quần áo, giống như tham gia một buổi trình diễn thời trang.

Giữa trưa trời gần 40 độ C, nhưng vào ban đêm gần như là 0 độ.

Các loại thảo dược cực kỳ quý giá, sợ rằng cây non sẽ bị bóng băng đến chết, Mã Quang Niên cởi liền cởi áo khoác của mình, dùng biện pháp này để chống gió muốn giữ chút ấm áp cho chúng nó.

Khương Ninh suy nghĩ một chút, lấy tấm dán giữ nhiệt từ trong túi ra: “Dùng cái này.”

Bọn họ là trợ thủ đắc lực của giáo sư, nếu bọn họ bị bệnh chết ở đây, thuốc chống vi-rút sương mù chưa chắc có thể nghiên cứu chế tạo thành công.

Mã Quang Niên liên tục nói cảm ơn, thành viên trong nhóm sôi nổi tới trợ giúp bảo vệ mầm cây thảo dược.

Thời gian quý giá, ai cũng đều không phàn nàn kêu ca, càng không bởi vì sự rét buốt mà dừng làm việc.

Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng đã trải qua thử thách cực hàn, 0 độ cũng không phải quá khó khăn nhưng sự chênh lệch nhiệt độ quá thường xuyên trong ngày làm cơ thể rất không thoải mái.

Đầu óc choáng váng, cơ bắp đau nhức hay gì đó khiến mọi người cảm thấy giống phát sốt hay cảm lạnh, vội vàng nhóm lửa cùng đun nước sôi nấu ăn.

Khương Ninh cùng Hoắc Dực Thâm thì không sao tố chất cơ thể tốt hơn so với bọn họ rất nhiều.

Hai người cũng không có gì vấn đề, dưới sự bảo vệ của quần áo giữ nhiệt thì đến một tiếng thở dốc cũng không có.

“Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút?”

Đồng hồ sinh học vừa đến, Khương Ninh liền có chút buồn ngủ, hơn nửa đi cả một đường đến đây cũng mệt mỏi.

Đám người Mã Quang Niên không có ý kiến, vì thế mọi người bắt đầu dựng lều trại.

Uống nước sôi để nguội, ăn bánh bao nướng, Khương Ninh bắt đầu chuyển chủ đề sang bệnh gan phổi: “Anh Mã, em có người thân những năm đầu sống ở thành phố nhiễm sương mù dày đặc, càng lớn tuổi hoạt động của gan cùng phổi càng kém đi, không biết có loại thảo dược nào có thể giúp cải thiện một chút không?”

“Gan phổi không tốt rất khó để cải thiện, tác dụng của thuốc Tây cũng không lớn nên phải uống lâu dài…”

Mã Quang Niên nói ra một số phương thuốc, bao gồm cả phương thuốc dân gian đã được thử nghiệm chứng minh, tất cả đều là để cải thiện tình trạng của gan cùng phổi.

Nếu như tận thế không tới, đến bệnh viện sẽ được một số chuyên gia ở cấp bậc như ông ấy tư vấn, chỉ riêng phí đăng ký đã là một nghìn hai đồng, chưa kể số lượng có hạn và phải đặt lịch hẹn trước ba tháng, tất cả đều phải nhờ vào may mắn và tốc độ tay.

Khương Ninh cẩn thận lắng nghe, nhớ kỹ tất cả phương thuốc được nêu ra.

Ông ấy tiết lộ rất nhiều loại thảo dược, nhưng cố ý lại không có cỏ mình rồng.

Khương Ninh đành phải tiến thêm một bước ám chỉ: “Lần này ra ngoài, có người thân nhờ em giúp đỡ tìm kiếm cỏ mình rồng, nói là phương thuốc dân gian bí mật rất hiệu quả, loại thảo dược này có thật sự hiệu quả không?”

“Công dụng của cỏ mình rồng không tồi, chỉ là môi trường sinh trưởng của loại thảo dược này khá kén chọn, xã hội phát triển quá nhanh trong những thập kỷ gần đây khiến môi trường bị ô nhiễm nặng nề, thậm chí hiệu suất canh tác của công nhân cũng không cao, cho nên dần dần tuyệt chủng.”

Khương Ninh lễ phép học hỏi: “Ngoài cỏ mình rồng, còn có loại thảo dược đặc biệt nào khá là hiếm nữa không?”

“Trong y học cổ truyền Trung Quốc không có loại thảo dược đặc biệt nào, chỉ có sự kết hợp hoàn hảo mới phát huy tối đa tác dụng của chúng.”

Đương nhiên Khương Ninh biết, còn không phải Hoắc Dực Thâm không nhớ ra tên loại thảo dược mấu chốt là gì sao?

Bỏ đi, có hơn mười ba nghìn loại thảo dược ở Trung Quốc, nhiều trong số đó không được sử dụng phổ biến hoặc đang trên bờ vực của sự tuyệt chủng, ngay cả chuyên gia như Mã Quang Niên cũng không thể đoán chính xác được.

Chỉ cần là thuốc cho gan phổi, cho dù là ba ngày ba đêm cũng nói không hết.

Khương Ninh có chút buồn bực, hôm nay tròng mắt như sắp nhảy ra ngoài, nhưng vẫn không thể tìm được loại thảo dược mình muốn.

Hy vọng kế tiếp sẽ có tin tức tốt.

Đến lúc đó không những có thể gieo trồng trong không gian, còn có thể chia sẻ cho mấy người Mã Quang Niên, có thể nhanh chóng chế tạo ra thuốc trước khi dịch bệnh bùng phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận