Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 359 -

Chương 359 -

Sắp xếp phòng xong, hai người một chó ăn cơm trưa trong không gian, còn Đậu Đậu thì vẫn ngủ.

Biết thời gian trong không gian rất quý báu, Hoắc Dực Thâm cũng không nghỉ ngơi, anh giúp Khương Ninh trồng đậu nành trong vườn.

Đậu nành vẫn còn chưa chín, đang trong giai đoạn cây giá, lá cây và đậu đều xanh nhạt.

Nghĩ đến tận thế dài đằng đẵng, Khương Ninh quyết định làm nước tương, lúc chán có thể ăn cổ vịt ngâm tương giết thời gian.

Cho chó ăn cũng không vô dụng, Cola cũng bắt chước, cắn đầu của cây đậu nành rút ra, hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ là vứt hơi bừa bãi.

Thật là… Lúc nào cũng mạnh bạo như thế.

Hái giá xong, đem đi rửa, rải nước ướp, cho lên nồi.

Hoắc Dực Thâm được dạy xong, Khương Ninh trở về phòng ngủ.

Lúc cô tỉnh dậy đã là khoảng năm giờ, vừa muốn xoay người đã phát hiện có một cánh tay đặt lên hông mình.

Hoắc Dực Thâm nghiêng người ôm cô, ngủ.

Cô ngủ sâu đến vậy à? Anh vào phòng mà cũng không biết.

Không biết là do mình quá buông lỏng, hay là do khả năng của anh nữa.

Khương Ninh chọt chọt anh: “Đừng giả vờ nữa, em biết anh tỉnh rồi.”

Hoắc Dực Thâm mở mắt, nhưng còn ôm chặt cô hơn.

Hai người dán chặt vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, da thịt cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Đầu Khương Ninh trống rỗng, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang chỗ khác.

Đột nhiên Hoắc Dực Thâm lại gần hôn cô, Khương Ninh sợ run lên, cảm giác cơ thể hơi mất khống chế nhưng không đẩy anh ra.

Chỉ như vậy… Họ dựa sát vào nhau.

Anh không làm thêm bước nào nữa, ôm cô thật lâu đến khi ổn định được hô hấp: “A Ninh, em nói xem cục dân chính còn mở không?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Chắc không đâu.”

“Chờ khi thiên tai kết thúc, chúng ta lại làm bù giấy chứng nhận nhé.”

Khương Ninh ném gối vào người anh: “Ai muốn lấy anh, không có liêm sỉ.”

Hoắc Dực Thâm nhìn cô: “Nhưng mà, anh muốn chăm sóc em, em không suy nghĩ đến cơ hội này một chút sao?”

“Gâu gâu gâu!”

Ngoài cửa, chó đang làm ầm ĩ, kêu gào huấn luyện viên bắt đầu luyện tập.

Hoắc Dực Thâm đang bày tỏ: “...”

Khương Ninh nằm sấp trên giường, cười đau cả bụng: “Đi đi, Cola đang gọi anh.”

Hoắc Dực Thâm rất có kiên nhẫn với chó, trước tiên chạy vòng vòng cho nóng người, sau đó xoay tròn, nhảy, bò…

Cuối cùng, chó bự ngồi phịch lên cỏ, lè lưỡi không bò dậy nổi.

Huấn luyện viên ngồi xổm xuống khích lệ nó: “Chó ngoan, ngày mai tập tiếp.”

Ăn cơm tối xong đã hơn bảy giờ, Hoắc Dực Thâm chủ động nói: “A Ninh, chúng ta ra ngoài xem thử một chút ha?”

Khương Ninh đã định nói từ lâu, cô để dành thời gian cũng không dễ dàng, phung phí một chút thôi đã rất đau lòng.

Giờ này bên ngoài đã tối, rất khó bị người ta phát hiện.

Đậu Đậu được ôm xuống, thắt dây an toàn lần nữa.

Khương Ninh sờ sờ gương mặt tròn của cô bé, xin lỗi em nha, tất cả đều là vì hòa bình và tình cảm giữa mọi người.

Chuẩn bị xong hết, lắc mình ra khỏi không gian.

Mô-đun cứu sinh vào không gian lúc bị sóng biển đẩy ra mười mấy mét, nên không xuất hiện ở trên tầng thượng của biệt thự nữa, nhưng may mà ở chỗ bằng phẳng, nếu không từ trên đỉnh núi lăn xuống, chắc trong bụng còn gì đều nôn ra cả.

Tin tốt là sóng thần đã hết.

Nhưng mà, tiếng gào thét thỉnh thoảng vẫn được truyền đến từ đằng xa.

Hết rồi, nhưng hình như còn chưa hết hoàn toàn.

Khương Ninh cầm ống nhòm nhìn trời đêm, nhưng sóng thần đã phá hủy tất cả, trên mặt biển tối om không thấy bất kỳ ánh sáng nào.

Cách quá xa, đã vượt khỏi khoảng cách có thể nhìn thấy.

Chắc là, còn chưa đến khoảng cách an toàn.

Khương Ninh thu mô-đun cứu sinh vào không gian, lại mở đèn pin muốn trở về biệt thự, Cola đột nhiên lộ ra vẻ mặt phòng bị, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hoắc Dực Thâm nhíu mày: “Biệt thự có người.”

Chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao bãi biển nhiều người như vậy, có người còn sống cũng là rất bình thường.

Nhưng mà sống được thế này, không biết là người hay quỷ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận