Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 156 -

Chương 156 -

Sáng sớm, lầu 17 vang lên tiếng đập mạnh, chó con ở cửa thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng động, cảm thấy phiền não, luôn muốn kích động.

Khương Ninh mở cửa, thấy Trương Siêu và Lục Vũ đang tập bắn nỏ ở hành lang.

Chẹp, Hoắc Dực Thâm dạy không có vấn đề, là thiên phú của bọn họ có vấn đề.

Ngược lại Trịnh Vỹ Lệ rất có thiên phú nhưng tính tình lại nóng nảy: "Hai người làm sao vậy? Dạy bao nhiêu lần rồi, bắn cũng không trúng, so với hai người Cola còn nhắm chính xác hơn.”

Khương Ninh suýt chút nữa phì cười.

Không có cách nào khác, kỹ nghệ chuyên về một môn, cơ thể Trịnh Vỹ Lệ vốn to lớn, cho dù tay chân, động tác, tốc độ, hay độ nhạy bén đều mạnh hơn người bình thường, suy luận cũng rất tốt.

Nhưng bọn họ, một người bệnh, một người cơ thể yếu ớt, thiên phú vận động kém hơn người bình thường, có thể kiên trì đến hôm nay đã không tệ rồi.

Hoắc Dực Thâm lạnh lùng, Trịnh Vỹ Lệ gấp gáp, hai tình cảnh này thật sự khó khăn.

“Để tôi thử một chút.”

Thật ra thì cô đã sớm muốn dạy 1803 nhưng Hoắc Dực Thâm dạy cô, không có sự đồng ý của anh cô không thể thực hiện.

Đúng họ là một đội nhưng ai sẽ móc lòng vì đối phương chứ, huống chi lòng phòng bị của Hoắc Dực Thâm cũng không kém cô, cô hưởng lợi từ việc dạy dỗ hai đứa trẻ, mới lại gần anh một chút.

Thiên tai, dù sao thiên tài vẫn còn số ít, nhiều hơn chính là người phổ thông như Lục Vũ và Trương Siêu.

Bọn họ có thể kiên trì như vậy, đã vô cùng tốt rồi.

Lầu 18 họp thành một đội, lại có chó con đi cùng, tâm tình Khương Ninh khi vừa sống lại cũng không còn lo lắng và khủng hoảng.

Đám người Trịnh Vỹ Lệ thì khác, bất an và lo lắng càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên cũng trở nên dễ cáu và nóng nảy.

Khương Ninh tiến lên, kiên nhẫn dạy từng chút một, cụ thể đến từng động tác.

Thầy nghiêm khắc chưa chắc đã dạy được trò giỏi nhưng cô giáo Khương đã có kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm, đối xử với học sinh rất có kiên nhẫn.

Thôi vội vàng, lần nữa lấy lại tự tin.

Trương Siêu và Lục Vũ bình tĩnh, tiến hành theo huấn luyện, động tác càng lúc càng thành thạo, việc che giấu cũng ngày càng chính xác.

Trịnh Vỹ Lệ nói cảm ơn với Khương Ninh: "Gần đây rụng rất nhiều tóc, tính khí ngày càng nóng nảy, mỗi lần tức giận xong lại thấy áy náy nhưng lại không thể kiềm chế bản thân.”

“Lát nữa em sẽ hỏi Trương Siêu, xem có thuốc chống lo âu không.”

Khương Ninh đề nghị cô ấy: "Em nhớ hình như chúng ta có thu thập được ít, bình thường chú ý cảm xúc hơn chút.”

Trịnh Vỹ Lệ kinh ngạc: "Ý em là chị mắc chứng rối loạn lo âu?”

“Không chỉ chị, rất nhiều người đều mắc bệnh này.” Khương Ninh gật đầu: "Lúc đầu em cũng có, sau đó Cola đã chữa khỏi cho em.”

“Chẳng trách chị thấy mình là lạ, ngay cả kinh nguyệt cũng không bình thường.”

Trịnh Vỹ Lệ cảm khái, mặc dù trước kia tính khí cũng hay nổi nóng nhưng tâm tình rất lạc quan, không giống bây giờ mỗi ngày đều tràn ngập năng lượng tiêu cực.

Đang trò chuyện, dưới lầu truyền tới tiếng gõ cửa.

Đều là người quen, trừ nhà bà Chung, còn có nhà có đứa trẻ đau bụng đưa tới chữa lần trước, cùng với nhà 1703.

Nghe lời của Khương Ninh, bà Chung vốn còn do dự có nên dọn qua hay không, có thể án mạng bên cạnh tối hôm qua đã hù dọa bà ấy.

Sáng tỉnh lại, nhà bọn họ quyết định chuyển đi.

Một cô gái xinh đẹp lễ phép, đáng tiếc vì người không quen mà dẫn sói vào nhà, phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Người đáng sợ nhất là người tốt bụng hèn yếu khi nổi điên, dùng cơ thể đổi lấy lương thực, cô ta điên cuồng hạ thuốc ngủ vào nước, rồi cầm dao chém chết cả hai.

Cuối cùng cơ thể bị dao chém, bị ném ra ngoài cửa sổ.

Cả phòng toàn máu tươi, người đàn ông vẻ mặt điên cuồng tay cầm dao, ánh mắt âm u đáng sợ.

Có lẽ đã phát điên rồi.

Bà Chung nhớ anh ta, là cậu trai trẻ ở lầu 8, dáng vẻ đẹp trai mặt mũi sáng sủa vui tính, đáng tiếc có ý đồ xấu dựa vào phụ nữ để kiếm cơm.

Bây giờ thì tốt rồi, một đi không trở lại, người còn lại bị chính tay anh ta chém chết, không biết sau này sẽ tìm ăn của ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận