Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 569 -

Chương 569 -

Trương Siêu và Lục Vũ nghe thấy giọng nói này, cả hai lập tức đứng nghiêm: "Cục trưởng Lăng.”

Lúc xui xẻo, uống nước thôi cũng bị sặc.

Sợ gì là gặp cái đó, cục trưởng Lăng như xiềng xích trên đầu ấy, Khương Ninh nhanh chóng nhét thịt xông khói nướng vào miệng.

Cục trưởng Lăng gật đầu: "Cô là… Khương Ninh?”

Khương Ninh mỉm cười: "Chào cục trưởng Lăng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Chào hỏi xong nhưng hình như cục trưởng Lăng mặt đầy ý cười vẫn không định rời đi.

Cấp trên mãi không rời đi phải làm sao giờ?

Trương Siêu phản ứng nhanh, lập tức lấy thêm một cái ghế cho ông ấy: "Nào nào nào, cục trưởng Lăng ông ngồi đây, bọn tôi đang có bữa liên hoan nhỏ, nếu ông không ngại thì ngồi xuống chung vui với bọn tôi luôn?”

"Không làm phiền mọi người chứ?”

Trương Siêu nào dám nói thật: "Không đâu.”

"Được, vậy tôi không khách sáo nữa.” Cục trưởng Lăng vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, gọi thêm phần đồ nướng nữa.

Trương Siêu lấy cốc lại, rót bia cho cấp trên.

Cục trưởng Lăng cầm cốc bia lên ngửi: "Ừm, bia này tốt đấy, qua ba năm thiên tai rồi mà vẫn chưa hết hạn.”

"Cậu ba nhà họ Dung tặng thay cho lời xin lỗi.” Dù hơi đau tim nhưng sắc mặt Khương Ninh vẫn vững như bàn thạch: "Không biết họ dùng phương pháp nào mà lại có thể bảo quản tốt đến vậy.”

Cục trưởng Lăng cười: "Rượu nhà họ Dung à, đồ tốt đấy, tôi phải thử mới được.”

Thấy nét mặt Khương Ninh hơi mất tự nhiên, Trương Siêu hiểu ngay vấn đề, nhanh chóng chuyển hướng cuộc trò chuyện: "Nào, cục trưởng Lăng, ông thử đồ nướng đi.”

Đồ nướng để trong cặp lồng giữ nhiệt nên hơi ấm, lúc lấy ra sẽ nguội rất nhanh nhưng vị vẫn khá ngon.

Cục trưởng Lăng vừa ăn vừa khen: "Ừm, không biết là ai nướng, còn chuẩn vị hơn cả đồ bán ở ngoài lúc trước thiên tai nữa.”

"A Ninh nướng đấy.” Trương Siêu trò chuyện với cấp trên: "A Ninh là người giỏi nhất trong ba bọn tôi, trước đây cậu ấy từng làm việc ở cả khách sạn, quán đồ nướng và quán bánh mỳ, cậu ấy cũng cực kỳ có năng khiếu nấu ăn, mấy món do cậu ấy làm không hề thua kém đầu bếp năm sao chút nào đâu.”

Cục trưởng Lăng ngỏ lời khen thật lòng: "Đúng là giỏi thật đấy, ngay cả lúc đánh nhau cũng trên người khác một bậc.”

"Lại không à, trước kia mỗi khi có ai ở cô nhi viện bắt nạt A Ninh, cậu ấy lập tức vác gạch đuổi người ta chạy năm vòng quanh cô nhi viện luôn đấy.”

Trương Siêu không sợ bẽ mặt chút nào: "Trước đây tôi với Lục Vũ không hiểu chuyện, vô tình bắt nạt cậu ấy, kết cục là bay luôn răng.”

Khương Ninh cười cười: "Ha ha, không đánh không quen biết.”

"Chả thế, từ lần đó trở đi, tôi với Lục Vũ đều dính một chỗ với cậu ấy.”

Nhân viên mang đồ nướng đến, nguyên liệu và kỹ thuật nấu ăn tốt xấu lẫn lộn rõ ràng, toàn là vụn gân.

Nhưng bún khoai tây xào cũng khá ngon, khoai tây chịu lạnh chứa rất nhiều tinh bột, làm ra thành phẩm bún khá dai, nhưng ngoài việc thì đắt thì không còn điểm nào đáng chê cả.

Khương Ninh định quay về lấy thêm ít, dù sao cũng đang rảnh, dùng để nhúng lẩu thì còn gì sánh bằng.

Vừa ăn vừa trò chuyện, cục trưởng Lăng nói tiếp: “Gần đây ở khu nhà sao rồi, bọn chúng không bắt nạt các cô nữa đúng không?”

"Cảm ơn cục trưởng Lăng đã quan tâm.” Giọng điệu Khương Ninh ngập tràn sự biết ơn: "Từ lúc ông dẫn người đến giờ, mấy người đó cũng yên phận hơn rồi, không dám vênh váo nữa.”

Ai cơ? Trương Siêu Lục Vũ khờ ngang, ai bắt nạt A Ninh cơ?

Họ không nghe nhầm đấy chứ, đó giờ chỉ có chuyện Ninh bắt nạt người khác, ai dám ngại sống lâu đi chọc vào cậu ấy vậy?

Đầu cứng ghê.

Đúng là cả hai rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thẳng trước mặt cục trưởng Lăng.

Nhất là Trương Siêu, bàn chân dưới gầm bàn đạp nhẹ Lục Vũ ý nhắc anh ấy chuyện này có hơi bất thường, phải chú ý cẩn trọng.

Cục trưởng Lăng ngồi không lâu lắm, ăn qua rồi đứng dậy rời đi: "Đồn cảnh sát còn chút việc, mọi người cứ ăn đi, tôi đi trước đây.”

Trương Siêu đứng dậy, tiễn cấp trên ra đến cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận