Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1029 -

Chương 1029 -

Nghe Ivan hỏi, Khương Ninh lắc đầu nói: "Tôi quen tự do rồi, không muốn sống cuộc sống gò bó, một ngày nào đó tôi chán ở Bắc Cực rồi, có thể sẽ đi nơi khác."

Ivan nghiến răng: "Căn cứ trên tàu quân đội có máy bay nhưng họ sẽ không đồng ý."

"Chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giữ lại chân cho anh."

"Chắc chắn giữ được chân cho tôi chứ?"

Khương Ninh không nói chắc chắn: "Y học có rủi ro, tôi không thể đảm bảo 100% nhưng chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi là người như thế nào, trong lòng anh chắc cũng rõ."

Ivan im lặng hồi lâu: "Tôi muốn gặp phi công."

Khương Ninh gọi Triệu Toàn vào, cô ở bên ngoài nhà tuyết chờ.

Ivan đánh giá Triệu Toàn: "Căn cứ của các người lớn lắm sao?"

"Lớn, sẽ xây thành thành phố mấy trăm nghìn người, hiện đang lấp biển xây đảo."

Ivan biết rất nhiều về văn hóa của Hoa Hạ, xưa có Tinh Vệ lấp biển, bây giờ là xây đảo.

"Người sống sót của Hoa Hạ thật may mắn, trôi dạt đến tận Bắc Cực xa xôi như vậy, quốc gia còn phái các người đến đón." Anh ta không nhịn được mà cảm thấy hâm mộ, đồng thời cũng mang theo chút hy vọng: "Quốc gia chúng tôi có căn cứ không?"

Triệu Toàn nói khéo: "Chúng tôi có, Đại bàng hói cũng có, quân đội quốc gia các anh hùng mạnh, nhân dân lại đoàn kết như vậy, tôi tin là nhất định cũng sẽ có."

Ivan báo cho anh ấy biết kiểu máy bay tiêm kích trên tàu chiến: "Anh biết lái không?"

Mắt Triệu Toàn sáng lên: "Tôi biết."

Kiểu máy bay tiêm kích đó không phải là loại tiên tiến nhất, trước khi xảy ra thiên tai, đội bay của không quân phía Đông thực sự đã huấn luyện cho họ.

Mặc dù đã mười năm trôi qua nhưng chỉ cần có thể sờ vào thiết bị điều khiển, anh ấy tự tin có thể bay lên bầu trời.

Ivan không dám đảm bảo, chỉ có thể nghĩ cách thương lượng.

Sợ chỉ dẫn theo Triệu Toàn thì không đủ sức thuyết phục, anh ta yêu cầu Khương Ninh cùng đi: "Khương, tôi cần cô."

Khương Ninh do dự một chút rồi đồng ý.

Hoắc Dực Thâm muốn đi cùng nhưng cô từ chối, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khương Ninh có không gian bên mình, gặp nguy hiểm có thể trốn, anh ở lại bảo vệ nhà: "Anh yên tâm, Ivan còn chờ em chữa chân cho anh ta, hẳn sẽ không dùng thủ đoạn."

Nếu cô dám đi, có nghĩa là cô rất tự tin.

Hoắc Dực Thâm dặn dò: "Phải thật cẩn thận."

Motor đi trên tuyết quay đầu, chở Khương Ninh và Triệu Toàn đến căn cứ liên hợp.

Đi hơn một tiếng đồng hồ, an toàn đến căn cứ.

Gấu Nga sống trên tàu chiến, còn tàu vận chuyển và các tàu khác thì được cải tạo thành khu trồng trọt, không ít người sống sót bất chấp gió lạnh làm việc.

Chỉ trong thời gian ngắn, đội ngũ chưa đến một trăm người đã mở rộng lên hơn bốn trăm người, tham vọng không ngừng bành trướng.

Khương Ninh nhìn thấy, nhưng trên mặt không lộ biểu tình.

Dừng xe, Ivan bảo hai người đợi ở chốt bảo vệ, còn anh ta vào trong tìm người thương lượng.



Trong tàu quân đội, mấy người đàn ông kiên nhẫn nghe Ivan nói chuyện, một người trong số đó cáu kỉnh mỉa mai: "Anh có phải ăn nhiều rau cải quá không? Nói linh tinh gì vậy!"

Ivan bình tĩnh nói: "Greff, tôi làm vậy đều là vì muốn tốt cho căn cứ."

"Tôi không muốn nghe anh nói nhảm." Ai lại muốn lãng phí tiền bạc, tự nhiên đi tặng máy bay tiêm kích cho người khác!

Ivan nhìn về phía đội trưởng: "Thứ nhất, trong chúng ta không có ai biết lái máy bay, giữ lại cũng vô dụng.

Thứ hai, người Hoa Hạ rất giỏi giấu tài, họ có mấy trăm người ở lại Bắc Cực nhưng lại không muốn gia nhập chúng ta, đây là mối đe dọa cực lớn đối với chúng ta.

Một khi họ tích lũy được thế lực, một ngày nào đó bọn họ muốn tranh giành địa bàn và đánh nhau, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"

Greff là người nóng tính: "Vậy thì nhân lúc họ chưa lớn mạnh, tiêu diệt hết bọn họ đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận