Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 766 -

Chương 766 -

Nhưng mà, Trần Nghiên Phỉ vẫn lo lắng: "Mẹ, mẹ nói xem chú ấy có phát hiện ra điều gì không? Nếu không thì sao mấy năm nay mẹ đối xử với chú ấy tốt như vậy nhưng chú ấy vẫn lạnh lùng, mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, về nhà cũng không ngủ lại."

Nghe thấy câu này... Khiến Tống Nhã Linh thấy hơi mất mặt.

"Ông ấy là người phụ trách quan trọng của căn cứ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không thể thiếu ông ấy, từ lâu đã coi văn phòng là nhà rồi."

Trần Nghiên Phỉ không tin: "Mẹ, những người lãnh đạo khác cũng bận rộn nhưng chẳng phải bọn họ vẫn cân bằng được giữa công việc và gia đình sao? Ai lại không về nhà chứ."

Cô ta đã từng lén hỏi, tuy Cố Đình Lâm rất bận nhưng trước kia ông ấy vẫn luôn về nhà ở.

Sau này cô ta và mẹ đến đây, lúc đầu bọn họ còn thấy xa lạ thì cũng dễ hiểu nhưng nhiều năm trôi qua, ông ấy vẫn lạnh lùng như tảng băng.

Nói không thích thì không phải, không chỉ chấp nhận cô ta và mẹ mà ông ấy còn cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu trong cuộc sống.

Nhưng nếu nói là chấp nhận thì cũng không phải. Khi mẹ cô ta đề nghị đổi họ của cô ta sang họ của ông ấy thì Cố Đình Lâm lại từ chối. Ông ấy nói rằng cô ta được nhà họ Trần nuôi lớn nên phải nhớ ơn, cứ theo họ cha nuôi là được, không cần đổi họ.

Mẹ cô ta đã thủ tiết nhiều năm, hơn nữa vẫn còn rất quyến rũ. Hơn nữa, Cố Đình Lâm còn vì bà ta mà cả đời không lấy vợ, bọn họ còn là mối tình đầu sâu đậm, xét về tình về lý thì đáng lẽ phải như củi khô gặp lửa mới phải, nhưng mà đối mặt với sự chủ động của mẹ cô ta, ông ấy lại không hề có ham muốn...

Cho nên, Trần Nghiên Phỉ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cố Đình Lâm bình tĩnh và sáng suốt, đôi mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, có một sự ngăn cách không lạnh không nhạt, khiến người ta không thể nào gần gũi được.

Có lẽ là do sát khí của người đứng đầu quân đội khiến Trần Nghiên Phỉ không dám thả lỏng ở trước mặt ông ấy, cho nên cô ta cứ luôn sống trong sợ hãi.

Thực ra ông ấy không về nhà cũng tốt, ít nhất thì cô ta ở khu nhà cũng không lo ăn mặc. Hơn nữa, cô ta cũng không cần phải giả vờ mệt mỏi như vậy. Thậm chí, những người trong khu nhà vì nể mặt thân phận con gái của Cố Đình Lâm nên ai cũng nịnh nọt cô ta.

Nhưng mà Khương Ninh đã xuất hiện.

Mặc dù mẹ cô ta nói rất chắc chắn, nhưng Trần Nghiên Phỉ vẫn có một linh cảm không lành, Khương Ninh sẽ cướp đi mọi thứ mà cô ta đang có.

Vì sĩ diện nên mẹ cô ta không thừa nhận, nhưng Trần Nghiên Phỉ không phải người mù, có lẽ Cố Đình Lâm đã không còn tình cảm với bà ta từ lâu rồi.

Lý do ông ấy chấp nhận và chăm sóc bà ta là vì hai người có một đứa con chung.

Phải nói rằng, mẹ cô ta rất giỏi bịa chuyện, suýt chút nữa thì cô ta cũng tin rồi.

Trong khi Trần Nghiên Phỉ đang lo lắng bất an thì Tống Nhã Linh cũng chìm vào hồi ức...

Lúc đêm khuya, đám côn đồ xông vào khu biệt thự, người họ Trần chết dưới những cây gậy đó.

Tống Nhã Linh may mắn sống sót, con gái cần ăn cần uống, trong nhà còn có hai đứa con hoang cần nuôi. Đối với người cả đời quen sống sung sướng như bà ta thì bà ta hoàn toàn không thể gánh vác nổi cả gia đình.

Bà ta gạt bỏ lòng tự trọng đi tìm Khương Ninh, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự sỉ nhục vô tình.

Bởi vì bất đắc dĩ nên bà ta chỉ có thể đi tìm Cố Đình Lâm.

Trước khi xảy ra thiên tai, bà ta tham dự buổi tiệc giao lưu từ thiện cho nên vô tình biết được tin tức về Cố Đình Lâm. Không những ông ấy chưa lập gia đình mà còn trở thành người có địa vị cao trong quân đội.

Trong lần con gái bà ta mở tiệc bể bơi, vì uống say nên cậu ba nhà họ Dung đã không kiềm chế được miệng. Vì muốn thể hiện sự lợi hại của nhà họ Dung nên gã ta tiết lộ một danh sách những người phụ trách căn cứ chính phủ và căn cứ quân sự.

Lúc này bà ta mới biết, Cố Đình Lâm đang ở căn cứ quân sự.

Khương Ninh máu lạnh vô tình, vẫn luôn ghi hận chuyện năm xưa vì bất đắc dĩ nên bà ta đã bỏ rơi cô. Vì vậy, chắc chắn cô sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bà ta.

Nhưng nếu có sự lựa chọn thì sao bà ta lại muốn chia tay với người mình yêu, thậm chí không tiếc từ bỏ đứa con ruột của mình?

Ở lại khu biệt thự chỉ có thể chờ chết, trong tình thế bất đắc dĩ, bà ta chỉ có thể đánh cược một lần...

Bạn cần đăng nhập để bình luận