Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 706 -

Chương 706 -

Ông cụ Dung như đang dặn dò hậu sự: “Nếu con may mắn vượt qua được thiên tai, nhớ phải kết hôn sinh con, gánh vác nhà họ Dung một lần nữa.

Nếu như con không có điều kiện thì không sinh con cũng được, nhưng đừng sống quá cô độc, tìm lấy một người để chăm sóc lẫn nhau.”

Cậu ba nhà họ Dung quay mặt đi, ánh mắt chua xót.

“Ông cụ, không ổn rồi.”

Dưới lầu truyền đến giọng nói kinh hoảng của bà Dung: “Có tin chính phủ rồi.”

Tuy trời sắp bình minh, nhưng xung quanh lại là bóng tối trước nay chưa từng có.

Theo thông báo khẩn cấp chính thức, quần thể vệ tinh liên tục va chạm vào núi Thạch Cẩm. Bộ phận khí tượng kiểm tra đo lường, phát hiện xung quanh thảm họa có chấn động tần số cao. Lần va chạm này rất có thể sẽ khiến núi lửa phun trào, đề nghị cư dân thu dọn gia sản, di dời vị trí.

Có ba phương án di chuyển, một là rút lui đến khoảng cách an toàn một trăm kilomet để quan sát, hai là rút về căn cứ chính phủ thành phố Gia, ba là đến căn cứ quân sự theo lời khuyên vững chắc của bản thân.

Với những ai chọn hai phương án đầu, chính phủ sẽ phái người phụ trách hộ tống.

Nếu được lựa chọn, không ai nguyện ý xa xứ, huống chi để tiến vào căn cứ chính phủ thành phố Gia thì cần nộp lương thực. Làm sao người sống sót ở tầng thấp còn lương thực chứ?

Còn căn cứ quân sự thì người bình thường lại càng không dám nghĩ tới.

Ông cụ Dung thay đổi sắc mặt, thúc giục: “Thu dọn nhanh lên, những gì có thể mang đi được thì mang hết, nhanh!”

Chính phủ dám quyết định thì thật sự có thể là núi lửa sẽ phun trào rất nhanh, ngộ nhỡ đến mức hủy diệt các nước gồm các đảo thì sao?

Sau khi tin tức được công bố, những người ở tầng thấp sẽ sớm náo loạn.

Nếu như bọn họ không rời đi trước thì sẽ va chạm với người di cư quy mô lớn, nguy hiểm trên đường sẽ tăng lên gấp trăm lần, cũng không biết có sống sót được đến thành phố Gia hay không.

Nhà họ Dung có nhiều người, ô tô máy bay đều để lại hết.

Ông cụ Dung cho cậu ba nhà họ Dung chiếc xe địa hình, súng ống đạn dược cùng những vật tư quý giá khác, ngược lại thì lương thực địa phương không chiếm bao nhiêu chỗ, chờ hai bên cùng ổn định rồi nghĩ cách giúp đỡ sau.

Trước kia ông ta chê gã ta đến cả phân cũng không thối như vậy, nhưng giờ đưa tiễn gã ta lại giống như đục khoét tâm can.

Sau lần từ biệt này, mọi người chẳng biết khi nào mới có cơ hội gặp lại, có thể đây chính là vĩnh biệt.

Bà Dung xót con, nước mắt rơi như trân châu, nhưng trong lòng cũng hiểu đây là sự lựa chọn an toàn nhất.

Hai người anh em còn lại sinh lòng hâm mộ, đồng thời cũng lo lắng cho gã ta.

Tuy bình thường bọn họ chán ghét nhau, nhưng đến lúc thiên tai chia lìa, bọn họ vẫn hy vọng đối phương có thể sống sót, tiếp tục sống tốt.

Cậu ba nhà họ Dung ngồi trong xe, đầu gục xuống tay lái, nặng nề không nhấc nổi.

Sau một lúc lâu, gã ta ngẩng đầu nhìn biệt thự sừng sững cùng với người nhà đã bên nhau cả đời, cắn răng đạp chân ga, biến mất trong màu nhạt của rạng sáng.

Lúc này, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đã thu dọn xong, tính toán nên đi đâu.

Dù đã nói với mấy người Lục Vũ là căn cứ quân sự, nhưng cô không muốn đi.

Nơi đó tiến hành quản lý quân sự hóa, tập trung khoa học kỹ thuật và quốc phòng tiên tiến nhất cả nước, không phải là nơi để cho người ta giương oai.

Hoắc Dực Thâm nằm trong hệ thống quân cảnh, độ hiểu biết về căn cứ quân sự càng sâu sắc, cho nên từ đầu đã không đồng ý đi.

Nếu không cẩn thận thì bọn họ sẽ dễ bị theo dõi, mà cô không chịu nổi cái giá của việc bí mật bị phơi bày.

Khương Ninh nhìn anh, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: “Nếu không thì trước tiên chúng ta tới thành phố Huệ tìm một chỗ nghỉ chân, nếu tai họa không nghiêm trọng, chúng ta tìm một chỗ an toàn ở. Nếu như thật sự đến ngày sức người không địch lại thiên nhiên, chúng ta lại vào căn cứ quân sự xem sao?”

Nếu không thích ứng được, đến lúc đó bọn họ rời đi cũng không muộn.

Khương Ninh không có ý kiến gì, thấy vậy cũng tương đối ổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận