Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 683 -

Chương 683 -

Sương mù tản đi, người may mắn còn sống sót ra ngoài kiếm sống, đông nghìn nghịt chen chúc ở trong đại sảnh quảng trường.

Nghe thông báo lặp đi lặp lại của loa phóng thanh, tâm trạng càng trở nên muộn phiền.

Mẹ nhà nó nữa chứ, nhà mà có của ăn của để thì bọn họ sao phải chống chọi với cái nắng khốc nghiệt này để ra ngoài kiếm sống, ai không muốn nhàn nhã ngồi vắt chân ở nhà trải qua cuộc sống hạnh phúc hả.

Ngày nào cũng thông báo khiến tâm trạng khó chịu, có cái thời gian rảnh ấy không bằng phát cho bọn họ hai lạng lương thực cứu tế đi, thực tế hơn mấy lời nói ấy nhiều!

Ai mà không sợ mưa axit chứ, nhưng bọn họ có sự lựa chọn khác sao?

Ai phát áo bảo vệ cho bọn họ, ai phát lương thực ngày ba bữa cho bọn họ!

Nhìn giọt mưa thưa thớt ở bên ngoài, con mẹ nó ngon thì trút hết mưa xuống đi, trút như chưa từng được trút đi xem nào!

Thế nhưng, ông trời lại giống như đang đái dắt vậy, cứ chốc chốc lại rơi một ít, chốc chốc lại rơi vài hạt, đùa nhau à!

Trong lòng mọi người phiền muộn, nhưng vẫn chen chúc ở đại sảnh chờ khoảng tầm hơn nửa tiếng.

Có mấy người gan lớn, xác nhận nước mưa không ăn mòn cơ thể bèn cầm lấy túi bóng trùm đầu rồi chạy ra ngoài...

Có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, sau đó càng ngày càng nhiều.

Người trong đại sảnh dần dần tản đi, chạy ra ngoài đường hoặc về nhà hoặc làm việc tiếp.

Nhìn thời gian thì chắc cũng sắp đến chiều, cơn mưa chợt đến làm gián đoạn việc khám bệnh, chắc là cũng không còn nhiều người bệnh đến nữa, Khương Ninh đề nghị dọn quầy về sớm, biết đâu chút nữa mưa to thì lại nhọc.

Vừa dọn được bảy tám phần, bên ngoài đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, phát hiện mưa bên ngoài vậy mà đột nhiên thay đổi, từ từng giọt một trở thành mưa lớn, rơi ào ào xuống đám người đang đi đi lại lại.

Trên đầu, trên mặt, trên tay, trên cơ thể đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội: "A a a. . ."

Có mấy người theo bản năng giơ tay ra che mưa rơi xuống mặt, cánh tay bỏng rát.

Mới đầu trên người còn chưa cảm thấy gì, quần áo rất nhanh đã bị nước mưa thiêu đốt, đau từng chấm một sau đó đau cả mảng, chỗ nào cũng đau, giống như người bị vứt vào nước sôi vậy...

Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, bọn họ tìm kiếm chỗ trốn trong cơn mưa lớn.

Nhưng chỗ nào cũng là đám người đang chạy trốn, làm gì có chỗ trú?

Người phản ứng nhanh, thì chạy về phía đại sảnh quảng trường.

Nước mưa làm tầm mắt mơ hồ, trong lúc chạy bị xô ngã, có người đụng ngã người khác, có người lảo đảo chạy trốn ngã xuống đất bị người khác dẫm đạp...

Cơ thể ngã vào vũng nước mưa, giống như pin bị ném vào nước, xảy ra phản ứng hoá học kịch liệt, tạo ra quá trình tỏa nhiệt.

Đau đớn kịch liệt, ép con người ta phải bò dậy trong cơn mưa, nhưng nỗi đau như thiêu đốt làm cho cơ thể không thể hoạt động, rất nhanh lại bị ngã xuống.

Một lần, hai lần, ba lần… Tiếng kêu thảm thiết thê lương càng ngày càng yếu, cuối cùng ngã vào trong mưa, miệng không thể phát ra âm thanh gì nữa.

Làn da trần trụi đỏ lên nổi bong bóng, rất nhanh đến da cũng bị ăn mòn.

Trẻ con bị đám người chạy trốn xô đi, axit rơi xuống người đau đến mức gào thét không ngừng: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

Dù có cách một lớp cửa thuỷ tinh, cũng khiến hô hấp của đám người nghẹn lại.

Ô che mưa chỉ mấy giây là bị ăn mòn, không ai dám xông ra ngoài cứu người, đồng loạt quay mặt đi không nỡ nhìn cảnh máu me tàn nhẫn ở bên ngoài.

Khương Ninh cũng giống vậy, mặc dù cô chưa từng sinh con, nhưng cùng nuôi dưỡng Đậu Đậu với Hoắc Dực Thâm, đứa bé kia cũng chỉ khoảng tầm bảy tuổi.

Âm thanh càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn bị nước mưa nuốt trọn.

Không chỉ có hai người ngã xuống, mà càng ngày càng nhiều, bọn họ hoặc là bị chen chúc giẫm đạp, hoặc là ở xa quảng trường không kịp trốn, chạy được một nửa thì cơ thể không thể chịu đựng được...

Tóm lại, giống như ếch bị ném vào nồi nước sôi, nỗ lực nhảy ra ngoài, nhưng axit lại giống như cái lưới từ trên trời rơi xuống, đến cả Tề Thiên Đại Thánh cũng không chạy thoát được, càng đừng nói là những người may mắn còn sống sót bị thiên tai ngược đãi mấy năm liền kia.

Tiếng kêu rên liên tiếp vang lên, ai oán giống như địa ngục.

Dù cho may mắn trốn được, thì cũng vết thương chồng chất.

Vô số người bị thương tràn vào đại sảnh quảng trường: "Cứu mạng, cứu mạng với, mặt của tôi đau quá..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận