Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 444 -

Chương 444 -

Nhắc tới chuyện cũ mà cứ tựa như mới ngày hôm qua, tâm tình của Hoắc Dực Thâm vô cùng nặng nề, anh nắm lấy tay Khương Ninh: “A Ninh, em thì sao?”

Thì ra là vậy, anh chàng này từ lâu đã biết rằng cô cũng được sống lại, chỉ là vẫn luôn không vạch trần nó mà thôi.

Ánh mắt Khương Ninh có chút trống rỗng, nhưng vẫn nhìn vào mắt anh: “Lúc đó em chỉ có một mình, ra ngoài tìm thức ăn thì tình cờ không ở khu chung cư Cẩm Vinh, lúc động đất bị một cục đá đập chấn thương, vết thương còn bị nhiễm trùng, hôn mê một thời gian dài mới tỉnh lại.”

Thật sự là một kỳ tích, không biết làm thế nào mà cô có thể chịu đựng được nó.

Sau khi tỉnh lại, ở đâu cũng đều là thi thể, cô tìm kiếm rất lâu mới tìm được một ít thức ăn, tiếp tục chịu đựng…

Chỉ là, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết bi thảm.

Khương Ninh nhẹ nhàng tựa vào vai Hoắc Dực Thâm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao: “Anh xem, bầu trời đầy sao thật đẹp, tỏa sáng lấp lánh như kim cương.”

Trong ấn tượng của cô, sau khi Thành phố Phượng triển khai công nghiệp hóa hiện đại hóa thì đã mất đi bầu trời đêm mê người như vậy.

Bầu trời tối như vậy, những ngôi sao sáng như vậy, ánh trăng không dính chút bụi bẩn trần gian.

Ai có thể nghĩ đến, dưới bầu trời đêm xa hoa lộng lẫy, sông núi nứt toác ra, các tòa nhà sụp đổ, thi thể bị chôn vùi dưới đống đổ nát, vô số người sống sót sẽ mất đi nhà cửa.

Chủ đề quá nặng nề, Hoắc Dực Thâm không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh cô, mười ngón tay siết chặt.

Đột nhiên, trời đất lại rung chuyển.

Nó không quá dữ dội, nhưng đủ để có thể cảm nhận được.

Động đất lại một lần nữa ập đến.

Khương Ninh lập tức tỉnh táo lại, lấy mô-đun cứu sinh ra.

Hoắc Dực Thâm tiến vào xe mui trần, phát hiện chó con đang cắn quần áo của Đậu Đậu, dùng sức mà kéo.

Ba người một chó, lại tiến vào mô-đun cứu sinh lần nữa.

Ban đêm xảy ra rất nhiều trận động đất, thôi thì dứt khoát trốn ở trong mô-đun cứu sinh luôn, mặc dù nó hẹp nên không có không gian để di chuyển, nhưng cũng đủ an toàn.

Khi trời đã gần sáng, Hoắc Dực Thâm vỗ vỗ Khương Ninh, ám chỉ rằng đã đến lúc cô nên thu dọn đồ đạc.

Rời khỏi mô-đun cứu sinh, hai nhóc con trở về lều trại tiếp tục ngủ.

Khương Ninh thu mô-đun cứu sinh vào, duỗi tay duỗi chân để giảm bớt mệt mỏi, sau đó lại chui vào trong lều ngủ.

Cô ngại Hoắc Dực Thâm đang sát lại quá gần, ghét bỏ mà đẩy anh ra: “Anh nằm xa một chút, nóng chết đi được.”

Người đàn ông bị ghét bỏ có chút buồn bực, nói thầm: “Em đã quên lúc bản thân ôm anh thật chặt sao?”

Khương Ninh hiểu ra trong nháy mắt, đột nhiên mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng đá anh một cái.

Hoắc Dực Thâm bắt lấy chân cô: “Nhẹ chút, đừng đánh thức Cola.”

“Em phải để nó cắn anh.”

Cô vừa nói xong, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện đôi mắt xanh lục làm cô giật mình: “Cola, mày đi ra ngoài!”

Cola như bị ngàn mũi tên đâm xuyên tim, mặt chó đáng thương trở lại sảnh, lặng lẽ cuộn tròn.

Con sen không yêu nó nữa.

Haizz, tìm được đàn ông liền không yêu nó nữa.

Không ngủ được lâu, ở phía Đông bắt đầu có tia sáng.

Hoắc Dực Thâm đánh thức hai nhóc, súc miệng ăn sáng, thu lều lại định về trở nhà.

Một trận động đất làm sạt lở đất, khắp nơi đều là khe rãnh, con đường hoàn toàn bị phá huỷ.

Càng đến gần thành phố, càng bị phá hư nghiêm trọng.

Vì lý do an toàn, Khương Ninh không lấy chiếc Hummer ra, để lúc đi tới đoạn đường bị tắc nghẽn đỡ phải thu lại vào không gian.

Ban ngày ban mặt, lỡ như bị ai đó phát hiện ra sẽ rất phiền phức.

Vì vậy, ba người một chó quyết định đi bộ trở về.

Quá sạch sẽ ngăn nắp cũng sẽ gây chú ý, nên bôi một ít bùn lên mặt, làm rối tóc cùng quần áo.

Lo lắng trên đường đi sẽ có những khe hở hay nguy hiểm không dễ phát hiện, mỗi người cầm một cây gậy để bảo vệ bản thân.

Hoắc Dực Thâm nắm tay em gái.

Khương Ninh đeo xích chó lên cho Cola.

Một đội không ai được đi lung tung.

Đã quá sáu giờ, bầu trời còn chưa quá sáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hoắc Dực Thâm đi phía trước, gặp được chướng ngại vật trên đường sẽ nhắc nhở mọi người phải cẩn thận.

Càng đi sâu vào trong thành phố thì càng có nhiều toà nhà sập đổ, mơ hồ thấy được có người đang tìm kiếm trong đống đổ nát, còn có tiếng khóc của trẻ em.

Còn chưa tới gần, đã có một bé gái tám đến chín tuổi liên tục vẫy tay, mang theo tiếng khóc nức nở mà cầu cứu: “Anh trai chị gái, mau cứu mẹ em với…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận