Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 721 -

Chương 721 -

Tìm thấy một số loại thuốc Đông Y, nhưng không có loại nào có tác dụng sát trùng và kháng sinh. Nhưng mà ba người vẫn cất vào túi, không chừng sau này có thể dùng đến.

Còn có một ít lương khô, khoai tây khô, khoai lang khô, rong biển khô,… Có lẽ mấy đồ ăn ngon đã bị bọn họ nhét vào bụng rồi.

Tất cả đều bỏ vào túi, lấy quần áo sạch sẽ ra thay.

Điều quan trọng nhất là nguồn nước, không ăn có thể sống được bảy ngày, nhưng không uống nước chỉ có thể sống được ba ngày. Nỗi sợ hãi bị cơn khát chi phối vẫn còn đó, nên mấy cô lấy mấy chai đổ đầy nước vào.

Có hai người phụ nữ may mắn sống sót đến đây thu dọn đồ đạc, nói những lời nịnh nọt: “Ba người đẹp, ba người thật là lợi hại, bọn tôi có thể đi cùng với các cô được không?”

Đinh Kỳ liếc nhìn bọn họ, giơ con dao dính máu trong tay lên, lạnh lùng nói: “Tôi không phải mẹ các cô, cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ các cô, nếu không muốn chết tốt nhất nên tránh xa ra.”

Hai người sợ đến mức không dám nói nữa, nhưng họ vẫn không ngừng tay lấy đồ dù chỉ một giây.

Họ đều bị bệnh, mang theo quá nhiều đồ sẽ gây cản trở cho việc đi lại, Đậu Đậu cũng không lấy theo nhiều.

Trước khi rời đi, cô đi đến nhà giam nơi cô từng bị giam giữ, chém đứt sợi dây xích sắt buộc cửa.

Những người phụ nữ bên trong có thể sống sót hay không thì phụ thuộc vào số phận của chính họ.

Vừa bước đến cửa hang, phát hiện bão cát đã ngừng, nhưng bầu trời vô cùng u ám, chẳng mấy chốc trời sẽ đổ mưa to tầm tã.

Trái tim hơi chút sáng sủa lại chìm xuống đáy vực.

Họ đều còn bệnh, đặc biệt miệng vết thương của Đinh Kỳ không thể gặp mưa, nếu không bị cảm sẽ có nguy cơ cao nhiễm trùng nặng hơn.

Đậu Đậu đề nghị: “Hay là chúng ta đợi mưa tạnh rồi mới đi?”

Đây là cách tốt nhất, đợi một chút là hết hai giờ.

Mưa to không những không tạnh mà ngược lại càng lúc càng lớn.

Bầu trời như mở ra một cái hố lớn, nước không ngừng trút xuống, một thế giới đất đỏ và nước chảy tràn khắp nơi.

Nước mưa không ngừng rơi, từ dòng suối nhỏ biến thành sông, bùn đất không ngừng tuôn xuống.

Biển cát đã biến thành thế giới nước.

Nhìn nước trên triền núi phía xa cứ ào ạt đổ xuống, mang theo bùn ngày càng lỏng, ngày càng nhiều, ngày càng đục ngầu…

Đinh Kỳ bắt đầu phát sốt, có dự cảm không lành: “Không ổn rồi, chúng ta phải lập tức rời đi.”

Thiên tai kéo dài nhiều năm đã tàn phá núi rừng, cây cối, gây xói mòn đất cực kỳ nghiêm trọng, bão cát chính là biểu hiện của thảm họa.

Nước mưa không ngừng cọ rửa núi rừng, không có thảm thực vật bảo vệ núi chỉ còn lại đất vàng loang lổ trơ trụi, nước mưa sẽ nhanh chóng thấm vào.

Đậu Đậu cũng nghĩ tới, sắc mặt cũng thay đổi theo.

Vừa rồi khi tìm kiếm vật tư, cô tìm thấy một chiếc áo mưa, nhanh chóng mặc vào.

Trịnh Vỹ Lệ cũng cảm thấy nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn nên ba người quyết định không nán lại lâu nữa, đi về phía cửa hang mưa lớn đang trút xuống.

Vừa đi đến cửa động thì đột nhiên ầm vang một tiếng nổ lớn, sau đó mọi thứ tối sầm…



Khương Ninh không ngờ rằng tình hình căn bản không chừa đường sống cho người ta mà.

Bão cát vừa mới dứt thì mưa to tầm tã kéo tới.

Cô mặc áo mưa đứng dưới trời mưa to như trút nước, cố chấp giơ kính viễn vọng lên đánh giá xung quanh.

Khắp nơi đều là nước, thi thể trôi nổi trong cơn lũ.

Dường như có người sống ở vùng nước cạn phía xa.

Cô lấy ống nhòm quan sát nhiều lần nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Mấy ngày nay cô đã thấy vô số thi thể, cũng gặp được không ít người sống sót, còn gặp bọn người xấu cướp của.

Không có ngoại lệ, không có người mình muốn kiếm.

Bùn đất dưới chân có cảm giác hơi mềm xốp, cơn mưa to khiến cả thế giới này ngày càng mờ ảo, di chuyển đi đâu cũng khó khăn.

Trái tim của Khương Ninh nặng nề, bất đắc dĩ phải đi vào không gian nghỉ ngơi.

Cô uống một viên thuốc ngủ mới thành công khiến mình ngủ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận