Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 713 -

Chương 713 -

Tên cầm đầu còn định chọc thủng lốp xe, nhưng lại gần nhìn mới thấy xe quả thực rất uy phong cứng cáp, vừa bền vừa chắc chắn, nhìn ít nhất cũng là xe mới bảy tám phần, không giống xe đã trải qua nhiều đợt thiên tai chút nào.

Đoán chắc đây là xe của người giàu có thân phận hiển hách, nếu không làm sao mà giữ gìn xe tốt được thế này.

Trên xe có dán lớp chống nhìn trộm, gã không thấy rõ tình hình bên trong.

Gã nhẹ nhàng đi vòng xung quanh, chợt phát hiện cửa xe chắn gió có một khe hở để thông gió, vì thế gã ghé sát mắt vào nhìn.

Wow, hình như là một người phụ nữ, mà lại chỉ có một mình, nháy mắt làm máu gã sục sôi.

Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng người này chắc chắn là sống rất thoải mái.

Ngửi được mùi trong không khí không đúng, Khương Ninh híp nửa mắt, quan sát mấy người bên ngoài thông qua lớp chống nhìn trộm.

Cô không vội mở hẳn mắt, vì cô phát hiện năm tên kia chỉ cầm toàn vũ khí lạnh, như gậy bóng chày quấn dây thép dính máu, ống thép vót nhọn, côn sắt cồng kềnh và dao phay, tạm thời không phát hiện chúng có vũ khí nóng.

Bất chấp gió cát điên cuồng để đánh cướp, chắc là nhóm Hắc Ác ở gần vùng này, chuyên nhắm đến người may mắn còn sống sót đang chạy nạn.

Trong đó có ba kẻ mặt rỗ, mặt chúng sần sùi lồi lõm, có lẽ là do bị mưa axit ăn mòn, nên nhìn khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Không biết là vì cậy và nhiều người, hay là coi thường phụ nữ, nên khi nhìn thấy trong tay cô không có súng thì bọn chúng không cảnh giác và đề phòng như lúc nãy.

Mấy tên đó đi đến trước xe, một tên trong đó thô lỗ đá vào cửa xe, rồi nhe hàm răng vàng khè ra, ánh mắt vô cùng ngả ngớn: “Người đẹp, trời đã sáng rồi, mau dậy đi nào.”

Xác định trong tay bọn chúng không có vũ khí nóng, Khương Ninh chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt cô sợ hãi nói: “Mấy người định làm cái gì? Chồng của tôi ra ngoài tìm đồ ăn rồi, anh ấy sẽ về nhanh thôi.”

“Chồng ư? Gió cát lớn thế này, chỉ sợ chồng em có đi mà không có về thôi.” Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, mắt của mấy tên đó sắp rớt đến nơi, chúng nói càng trắng trợn: “Nhưng mà em cũng đừng sợ, sau này chúng tôi đều là chồng của em, chắc chắn sẽ “thương” em nhiều hơn.”

Con dao dính máu gõ vào kính: “Người đẹp mở cửa xe ra đi, để chúng tôi vào tâm sự với em nào!”

Trọng âm nhấn vào cuối câu, những tên khác cũng ồn ào theo.

Khương Ninh giả vờ sửng sốt, rồi sợ hãi lắc đầu: “Chồng tôi sắp quay lại rồi, anh ấy vô cùng đáng gờm, mấy người biết điều thì mau đi đi.”

“Đáng gờm?” Mấy tên đó nghe xong thì cười lớn: “Đáng gờm chỗ nào? Em yên tâm, chồng em chắc chắn không đáng gờm bằng chúng tôi.”

Khương Ninh vẫn không chịu mở cửa xe ra, mấy tên đó thấy dáng vẻ giật mình như nai con của cô thì trong lòng lại càng ngông cuồng khinh miệt, chỉ muốn lôi cô ra hung hăng bắt nạt một trận.

Có tên không nhịn được lộ ra ánh mắt đe dọa: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một là để cho bọn tao vào, hai là mày ra ngoài, nếu không bọn tao sẽ chơi chết mày.”

Khương Ninh không còn cách nào khác, chỉ đành nơm nớp lo sợ mở cửa xe ra ngoài.

Trong xe oi bức nên cô không cài cúc áo khoác quân đội lại, lộ ra dáng người yểu điệu bốc lửa.

Chẹp chẹp, bao năm rồi chưa thấy qua dáng người nóng bỏng thế này.

Khương Ninh đi đến chỗ tránh gió, mọi người đều vây lại, trong mắt lộ ra nét dã thú, hận không thể ăn thịt cô.

Có kẻ trung tuổi, cũng có thanh niên trai tráng, nhìn vũ khí trong tay chúng là biết ngay toàn là kẻ tái phạm chuyên vào nhà cướp của, hai tay không biết đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi.

Một tên trong đó kích động duỗi tay ra sờ mặt Khương Ninh.

Khương Ninh nghiêng người tránh đi, rồi bất ngờ móc ra một khẩu súng tiểu liên từ sau lưng ra.

Động tác rất nhanh không chút do dự nào.

Quét sạch mấy tên đằng trước, rồi xoay người giải quyết mấy tên đằng sau.

Trong đó có một tên bị trúng đạn nhưng không gục luôn, mà che ngực trốn vào trong gió cát.

Khương Ninh không vội vã đuổi theo, cô ngại phí đạn nên móc Đường đao ra, bắt đầu thọc từng tên một, xọc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận