Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 573 -

Chương 573 -

Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, vậy mà đến Tết Âm lịch rồi

Hoắc Dực Thâm viết thư pháp cũng tạm ổn, Khương Ninh để anh cầm bút viết mấy câu đối, vui vẻ dán ở trên cửa.

Ai ngờ lại bị Tần Xuyên thấy, lại đòi viết thêm hai câu nữa.

Chó ngao Tây Tạng không quản gió mưa, ngày nào cũng đến, nghiễm nhiên trở thành fanboy của chó chăn cừu, hai con chó thường sủa nhau ở trước cửa.

Hiện tại, nó đã không còn coi mình là chó ngoại nữa rồi, càng ngày càng thân thiết với Hoắc Dực Thâm.

Nếu không phải đã kiểm tra nó rồi mới cho vào viện thì Khương Ninh thật sự hoài nghi rằng nó là gián điệp của cậu ba nhà họ Dung.

Cuối cùng, cho nó một câu câu đối, rồi ngậm đem đi.

Bệnh phụ khoa của Trịnh Vỹ Lệ đã được chữa trị tốt, nhưng trầm cảm vẫn chưa khỏi, bình thường cần chú ý đến cảm xúc nhiều hơn.

Cô ấy nhấn vào bộ đàm, mời Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ăn cơm tất niên.

Bên kia thực sự rất chen chúc, căn bản ngay cả chỗ để xoay người cũng không có.

Hơn nửa năm ở chung, Khương Ninh cảm giác bọn họ dần dần đã quay lại tính tình như trước kia, vì vậy mời nói: "Bên chỗ chị có nhiều người lắm, nấu cháo cũng phải đóng cửa sổ, nếu không thì qua chỗ em đi?"

Đám người Trịnh Vỹ Lệ vui vẻ đồng ý đến, nói đêm 30 sẽ đến sớm một chút.

Chó ngao Tây Tạng ngậm câu đối đi, thế mà lại ngậm bình rượu đỏ trở về.

Khỏi phải nói, việc này ngoài cậu ba nhà họ Dung ra thì còn ai làm được nữa?

Chỉ cần gã ta không động đến nhà số 50 thì Khương Ninh cũng lười phản ứng lại, tránh việc gã ta lại hăng hái hơn.

Ngày hai mươi tám, đội cảnh sát bên kia thông báo, nói bên ngoài có người tìm.

Khương Ninh đoán có lẽ là mẹ Chung tới.

Nhà họ Chung rất kiên quyết, dùng lương thực để trả lại chỗ thuốc lúc đầu, đây đã là lần thứ ba đem trả lương thực rồi.

Bà Chung thật đúng là... Khương Ninh suy nghĩ một chút, bắt cho bà con thỏ cùng với hai con gà con được nửa tháng tuổi, hái vài loại thảo dược dễ trồng.

Nhóm đầu tiên nuôi gà, tổng cộng có sáu con gà còn sống, trong đó có hai con đực, Khương Ninh để lại một con làm giống, mấy con kia để làm thịt.

Gà mái không ngừng đẻ trứng, lứa gà con đầu tiên cũng ra đời rồi.

Gà chính tay nuôi bị giết, Đậu Đậu len lén lau nước mắt.

Kết quả buổi tối lại đi ăn đùi gà, má lúm đồng tiền bật cười: "Chị dâu, thịt gà thật là thơm."

Trải qua khảo nghiệm qua thời tiết khắc nghiệt, gà còn ngon hơn thịt gà ngoài chợ trước đây bao nhiêu lần.

Hơn nữa gà mái đẻ trứng nứt ra khỏi vỏ, cảm giác xương cốt cơ thể cũng rắn chắc hơn rất nhiều.

Ngoài việc tiếp tục ấp trứng, tất cả trứng thụ thai còn dư lại thụ tinh đều được cất giữ trong không gian.

Không chỉ trứng gà, còn có trứng vịt và trứng ngỗng, vừa đẻ thêm vừa tích trữ.

Mẹ Chung cầm theo mười ký lương thực sang, không ngờ rằng có thể mang thỏ con và gà con về, vô cùng vui vẻ, sao cứ cảm giác lại nợ Khương Ninh càng ngày càng nhiều?

Chung Bình cũng tới.

Ba năm trôi qua, anh ấy không còn ngây thơ như trước đây, cảm giác đã trưởng thành hơn rất nhiều, ngay cả người cũng gầy đi không ít.

Nhưng bây giờ ai cũng gầy mà, nhà họ Chung có công việc và chỗ ở ổn định, anh ấy so với đa số mọi người cũng tốt hơn rất nhiều.

"Sức khỏe của bà Chung không sao chứ?"

"Vẫn ổn, cụ già có thời gian rảnh, nên các loại rau trồng được đều để ngoài ban công.”

Viện Nghiên cứu Khoa học được bao quanh bốn phía, an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, các gia đình đều đang nghĩ cách mưu sinh, ban ngày để rau trong chậu phơi nắng ở dưới lầu, trời lạnh thì lập tức đem quay lại vào trong phòng.

Nói chung, họ đều đang cố gắng hết sức để sống sót.

Chào hỏi năm mới xong, bà cháu nhà họ Chung vẫy tay tạm biệt.

Biết được các bác các dì muốn tới nhà ăn mừng năm mới, Tần Mục có hơi không vui: "Ba ơi, con muốn đón tết với em Đậu Đậu, con hứa với em ấy sẽ làm phụ bếp rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận