Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 882 -

Chương 882 -

Họ cũng đã bị nó bắt rồi, Khương Ninh cũng không chạy vội.

Rơi vào tay đám yêu quái này, mình càng phản kháng, chạy trốn thì bọn chúng lại càng đuổi cùng giết tận.

Mô-đun cứu sinh không thể so sánh với những mặt hàng sinh tồn khác. Nó được tạo ra bằng vật liệu của hàng không nên vô cùng vững chắc, cho nên dù muốn bị giày vò nó để nó tan nát cũng là chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, cơ thể của cá mực Đại Vương cũng khá đặc biệt, trông nó giống như một quả bóng bàn hoặc là trứng gà nên lại càng khó mà phá hỏng được.

Sự thật cũng giống như suy đoán của Khương Ninh, cá mực Đại Vương không ngừng siết chặt, nhưng nó không thể nào phá vỡ mô-đun cứu sinh.

Chỉ cần nó hơi buông lỏng một chút, thứ đồ chơi quỷ quái này lại nổi lên trên mặt nước.

Buông, bắt, siết, buông…

Cá mực Đại Vương vừa tức vừa cứng đầu, con này vừa buông thì con kia lại quấn chặt, tiếp tục vặn, nhưng mãi không có dấu hiệu gì…

Bọn chúng tức giận, vô số xúc tua tranh nhau quấn chặt lấy mô-đun cứu sinh.

Đáng tiếc so với cơ thể của bọn chúng, mô-đun cứu sinh thật sự quá nhỏ, hơn nữa với nó có dạng tròn nên cứ lềnh bềnh trên biển thật sự rất khó để tìm được vị trí đâm mạnh vào. Sau mấy trăm lần đâm như vậy, bọn chúng có cảm giác như chân của mình bị đánh.

Sau khi Khương Ninh chắc chắn mô-đun cứu sinh an toàn, cô bắt đầu to gan hơn.

“Vút!” Mô-đun cứu sinh trốn vào không gian.

“Vút!” Mô-đun cứu sinh lại ra ngoài.

Mô-đun cứu sinh cứ lúc ẩn lúc hiện ở trong mấy cái chân của đám cá mực, khiến mắt đám cá mực Đại Vương trợn to như muốn rớt ra ngoài.

Bọn chúng cũng lập tức cảm thấy hứng thú, muốn chơi bóng.

Vì vậy, chúng nó rối rít đến cướp bóng.

Cho dù là nhóm nào, chỉ cần số lượng đủ nhiều, cũng sẽ phân thành các đẳng cấp khác nhau.

Ngày dài tháng rộng, dễ khiến người ta sinh ra mâu thuẫn phân tranh, gặp phải xung đột lợi ích sẽ dễ dàng ra tay.

Cá mực cũng vậy, bọn chúng cũng sẽ đánh nhau vì món đồ chơi này.

Trong lúc nhất thời, vùng biển vốn đang yên tĩnh chợt nổi lên sóng to gió lớn.

Mô-đun cứu sinh bị cướp tới cướp lui, cứ giống như bóng chuyền trên mặt biển, lúc thì bị kéo xuống đáy biển, lúc thì biến mất không thấy đâu. Nó hệt như một con yêu tinh nhỏ hấp dẫn đám cá mực Đại Vương.

Chúng cứ đánh rồi cướp, giống như một cái chợ.

Vùng biển này cũng không sâu, trong lúc chìm nổi, bọn họ thấy dưới đáy biển có rất nhiều thuyền bè bị đập nát.

Nhìn từ bên ngoài, hình như là thuyền của đám quỷ Nhật.

Đám cá mực Đại Vương đánh nhau, khiến cho Vua cá mực cũng chú ý đến. Không ngờ đám cá mực này lại rỗi hơi tới mức chơi đùa với quả bóng kia.

Nó tức giận duỗi chân ra, chỉ với một phát đã đánh bay mô-đun cứu sinh.

Nó dùng sức rất lớn, đánh bay mô-đun cứu sinh ra xa mấy chục mét.

Mô-đun cứu sinh bay lên, xoay vài vòng trong không trung, sau đó lại rơi ầm xuống biển, trôi nổi theo con sóng.

Đồ bị vua cá mực đánh bay rồi nên đám lâu la cũng không dám đuổi theo.

Ba người một chó bị xoay vòng vòng đến nỗi hoa mắt, nhưng dù sao họ cũng đã thoát khỏi ổ cá mực Đại Vương.

Bọn họ càng trôi càng xa, đến khi hoàn toàn không thấy nữa.

Trôi được hơn ba tiếng, sau khi Khương Ninh chắc chắn xung quanh không có vấn đề gì nữa, cô lại mang cả người và bóng vào không gian rồi ra ngoài bằng tàu ngầm.

Tàu ngầm vừa xuất hiện, đã từ từ chìm xuống ở độ sâu thích hợp.

Thoát khỏi ổ cá mực, ba người một chó vừa quan sát xung quanh vừa uống trà sáng.

Khương Ninh uống sữa đậu nành, ăn bánh bao súp. Thế nhưng không ngờ khi họ vừa ngẩng đầu đã thấy một thứ gì đó rất to xông đến.

Ặc, lại là Lam Lam.

Hôm nay Lam Lam rất vui, khi húc vào tàu ngầm cũng nhẹ hơn nhiều, chắc là nó đã báo được thù rồi.

Nó bơi vòng quanh tàu gầm một hồi, rời đi rồi lại quay lại…

Đậu Đậu nghiêng đầu nghĩ: “Lam Lam đang tạm biệt chúng ta sao?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Có lẽ vậy.”

Dưới biển rất phức tạp, thật ra cũng không thích hợp cho cá voi sinh tồn, sở dĩ Lam Lam quanh quẩn ở đây không đi, có lẽ là vì nó đang muốn tìm cơ hội báo thù.

Hôm nay Lam Lam đã báo thù được rồi, nó cũng nên tìm vùng biển thích hợp để sinh tồn.

2688 nổi lên, ba người một chó cũng ra khỏi tàu ngầm để tạm biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận