Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 351 -

Chương 351 -

Trong đêm tối, hai thùng hàng lớn cứ như vậy mà biến mất, thần không biết quỷ không hay.

Rời khỏi thung lũng Tướng Quân, Khương Ninh lấy xe tả tơi ra.

Cô phụ trách việc tập trung lái xe, Hoắc Dực Thâm sẽ quan sát xung quanh.

Lúc trở lại biệt thự là khoảng bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối.

Khương Ninh vào không gian mở thùng hàng ra, mùi máu tanh nồng đậm suýt nữa tiễn cô về gặp ông bà luôn.

Hải sản vừa được vớt lên bờ, cái gì cũng có, lại còn có cá mập dài hơn một mét, mấy loại bạch tuộc lớn các loại, nhìn chung chất lượng vẫn rất tốt.

Một thùng chứa hàng có hai mươi tấn hải sản, vậy là mình có bốn mươi tấn hải sản, tự nhiên giàu ngang thế này!

Chắc ăn đến già cũng không hết mất, thật sự quá đủ luôn.

Ra khỏi không gian, Khương Ninh hơi nghi ngờ: “Chẳng nhẽ bị uy hiếp kinh khủng quá nên căn cứ Hải Sinh mới không động đến?”

“Hai rương hải sản đối với bọn họ mà nói cũng không lớn, chúng ta không thể xem thường.”

Có bốn mươi tấn hải sản, tâm trạng của Khương Ninh rất tốt: “Ừm, nghe anh hết.”

Hoắc Dực Thâm bật cười: “Em chắc chứ?”

Khương Ninh ngơ ngác, chợt ngước nhìn anh.

“Hay là, chúng ta ở chung đi?”

Hẹn hò được hơn một năm, Khương Ninh chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi (*), cô lập tức đỏ mặt.

(*) 没吃过猪肉,也见过猪跑: Chưa ăn thịt heo đã thấy heo chạy là một câu tục ngữ chỉ việc chưa tự mình trải nghiệm nhưng đã biết đại khái nó như nào.

(*) 没吃过猪肉,也见过猪跑: Chưa ăn thịt heo đã thấy heo chạy là một câu tục ngữ chỉ việc chưa tự mình trải nghiệm nhưng đã biết đại khái nó như nào.

Suýt chút nữa thì cô tạt hết nước hải sản với người anh rồi.

Buổi trưa, Tần Xuyên đến đúng hẹn: “Thế nào, đã nhận được hàng chưa?”

Khương Ninh cố ý nấu cháo niêu cua đãi hắn ta: “Cảm ơn anh Tần, đã nhận được hàng rồi, xem như kiếm được một mớ.”

Cháo niêu là đặc sản ở quê Tần Xuyên, vừa ngửi được mùi vị quen thuộc hắn ta suýt chút nữa đã đóng băng tại chỗ: “Mùi này, thơm quá!”

Chứ sao nữa? Khương Ninh từng làm công trong tiệm cháo niêu, nhờ nịnh ông chủ mới có thể học trộm được cách làm.

Tần Xuyên ăn một lần năm chén, không dừng được: “Chỉ huy căn cứ đã thử thuốc rồi, hiệu quả rất tốt.”

Chờ đến khi hắn ta ăn no, Khương Ninh lấy ra mười bốn viên Insulin: “Tối nay chín giờ, bảo bọn họ đổ đầy dầu cho du thuyền ở vịnh Hồ Điệp.”

Tần Xuyên nhận lấy: “Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp.”

Vì cảm tình khá tốt, hắn ta không quên nhắc nhở: “Tôi không thấy căn cứ Hải Sinh có bất mãn gì, nhưng dù sao cũng là thuyền lớn, cô để người nhận thuyền tỉnh táo một chút.”

Thời tiết quá nóng, cũng quen biết khá thân, Khương Ninh lười vận động, để chó đi tiễn khách.

Nóng nóng nóng, cho đóng kín cửa xong, nó chạy như bay trở về.

Khương Ninh thưởng cho nó một miếng dưa hấu, sau đó nói chuyện với Hoắc Dực Thâm: “Anh nghĩ căn cứ Hải Sinh sẽ làm gì sao?”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: “Không chắc, nhưng có thể sẽ phái người theo dõi, đến khi giao dịch vật tư xong, sẽ mượn cơ hội thăm dò nhà chúng ta, chuyện cướp du thuyền cũng không phải không thể, đến lúc đó chúng ta cứ xem tình hình mà làm.”

Cũng đúng, nghĩ nữa cũng vô dụng, đến lúc đó binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn thôi.

Lần này hai người không xuất hiện vội, hai giờ khuya mới rời khỏi biệt thự.

Đến giao lộ vịnh Hồ Điệp, chắc chắn ở trong biển đều tối thui, hai người thay đồ lặn, bơi đến chỗ du thuyền.

Sợ trên bờ có theo dõi, Hoắc Dực Thâm đi vòng qua một bên của du thuyền, lấy ra dây neo ném lên thuyền, phóng thẳng lên thuyền.

Chắc chắn trên du thuyền không có người, anh mới kéo Khương Ninh lên.

Du thuyền rất lớn, có thể để hơn một ngàn du khách ăn uống vui đùa vẫn được, boong thuyền có hồ bơi và mấy thứ xa hoa khác, các phòng bên trong thuyền có chia cấp bậc, có phòng phổ thông và những phòng sang hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận