Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 593 -

Chương 593 -

Hai tiếng nổ vang liên tiếp làm đám côn đồ đang đập phá điên cuồng cảm thấy sợ hãi.

Chuyện gì xảy ra vậy, có bom sao?

Khương Ninh không dừng lại, lấy chiếc loa Bluetooth nhỏ ra rồi ném xuống đường lớn qua bức tường cao.

Chẳng mấy chốc, tiếng còi chói tai của xe cảnh sát vang lên khắp bầu trời.

Đám côn đồ kích động trợn tròn mắt, bọn họ mới xông vào đây chưa đến mười lăm phút, làm sao cảnh sát đến nhanh thế?

Mẹ nó, vừa có bom vừa có cảnh sát!

Người hơi nhát gan thì lấy cắp vài thứ rồi co giò bỏ chạy.

Cấp trên của đám cướp bóc thì không thể khống chế nổi bản thân, hoàn toàn giải phóng bản tính ác quỷ của mình, cầm gậy đập mạnh lung tung.

Không phải chỉ là cảnh sát thôi sao, mấy người sợ cái nỗi gì.

Mẹ nó!

Đây là khu nhà giàu, đi một chuyến đủ ăn nhiều năm, ở đâu có cơ hội này chứ?

Ở đây một người tính một người, phúc lớn 996 (*) chó má, tất cả đều là ma cà rồng tư bản, không cướp của bọn họ thì cướp ai?

(*) phúc lớn 996: cụm từ này xuất phát từ Jack Ma, ông gọi văn hóa làm việc 996 (9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan ca, liên tục trong 6 ngày) là phúc lớn vì cho rằng nền kinh tế Trung Quốc sẽ mất động lực và sức sống nếu không có hệ thống này.

(*) phúc lớn 996: cụm từ này xuất phát từ Jack Ma, ông gọi văn hóa làm việc 996 (9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan ca, liên tục trong 6 ngày) là phúc lớn vì cho rằng nền kinh tế Trung Quốc sẽ mất động lực và sức sống nếu không có hệ thống này.

Nhiều người xông tới như vậy, cả đồn cảnh sát chỉ có mấy người có súng, gã không tin mình gặp phải xui xẻo đến mức hết lần này đến lần khác bị đạn bắn lên người được.

Thế là gã tiếp tục mua sắm miễn phí, giải phóng toàn bộ bản chất bị kiềm chế nhiều năm, tấn công vào đám người giàu cao quý.

Chỉ là không ai dám tới gần khu biệt thự cháy hừng hực ở phía sau.

Cuộc bạo loạn vẫn tiếp diễn, tiếng kêu gào phấn khích xen lẫn vào nhau, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên.

Lương thực, gạo, dầu, thịt khô, dăm bông, tơ lụa, chăn bông, thấy gì cướp đó, thậm chí còn cướp đồ người nhà, cả khu nhà như diễn bi kịch...

Người giàu quả nhiên có rất nhiều vật tư, cướp mười cửa hàng thương phẩm cũng không bằng một dãy biệt thự.

Rất nhiều người dính máu tươi khắp người nhưng vẻ mặt tươi cười lấy vật tư rời khỏi khu nhà.

Vừa mới ra khỏi cửa, tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên, ánh đèn chói mắt chiếu tới.

"Mấy người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng!"

Tiếng còi kêu lên cùng với giọng nói uy nghiêm, hai xe tải ầm ầm chạy tới, quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh cầm súng nhảy xuống, bao vây khu nhà lại.

Thế nhưng, chạy trốn thì chạy trốn, hăng hái thì hăng hái, từng lớp người cứ tiến lên như thế.

Âm thanh đông đúc cứ phát ra liên tục, rất giống với tiếng pháo hoa đêm giao thừa.

Viên đạn như có mắt, bắn chính xác vào đám côn đồ làm chúng hoảng sợ trốn vào khu biệt thự.

Có lẽ do nhóm quân cảnh che giấu trong đêm tối nên càng bí ẩn, họ nhanh như chớp vọt vào mà đám người kia không hề hay biết gì...

Đèn pin cường độ cao trong khu biệt thự sáng lên, sáng bừng hơn nửa vùng trời, từng căn biệt thự bị thủng trăm ngàn lỗ, khắp nơi đều là vật tư bị máu tươi nhuộm đỏ.

Chết thì chết, thương thì thương, bắt thì bắt, bạo loạn bị dẹp triệt để.

Tiếng còi vang lên, cửa nhà họ Dung từ từ mở ra, mang theo chó ra ngoài đón tiếp.

Cục trưởng Lăng không vào ngay, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa vẫn cháy hừng hực kia: "Bên kia làm sao vậy?"

Cậu ba nhà họ Dung không nhịn được hơi kiêu ngạo: "Đám côn đồ muốn xông vào biệt thự nhưng chủ căn biệt thự giội xăng phản kháng, thiêu chết một đám người."

"Nhà số 50?"

"Đúng vậy!"

"Chỉ có xăng sao?"

Cậu ba nhà họ Dung giật mình, nói ngay: "Đương nhiên."

Cục trưởng Lăng không để ý tới gã ta, lái xe cảnh sát về phía nhà số 50.

Cậu ba nhà họ Dung tranh thủ chạy theo.

Khá lắm, khắp nơi toàn là xác chết cháy, trong không khí toàn là mùi khó ngửi, đường xi măng bị nổ một hố to.

Cục trưởng Lăng ngẩng đầu nhìn nhà số 50 sừng sững trong bóng tối.

Cậu ba nhà họ Dung không đoán ra tâm tư của ông ấy nhưng gã ta biết rõ nhà họ Dung có quan hệ đặc biệt mới được phép giữ súng, thế là sờ mũi nói: "Thật ra nếu không có họ giết gà dọa khỉ thì số người bị thương và mất của khu nhà còn nhiều hơn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận