Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 725 -

Chương 725 -

Bác sĩ xử lý vết thương cho Đinh Kỳ, khâu lại một cách đơn giản, những việc khác chỉ có thể dựa vào số trời.

Khương Ninh mở ấm giữ nhiệt, đút thuốc kháng sinh và thuốc giảm sốt cho cô ấy.

Làm xong mọi chuyện, cô nói rõ quan hệ giữa mình và bọn họ, muốn để tự mình chăm sóc.

Nhân viên công tác cũng không phản đối, vì vậy Khương Ninh lấy ra một cái lều vải trong balo, dựng lều ở bên cạnh hai chiếc lều kia.

Trời mưa lớn đến mức xung quanh đều là nước, cô dùng vải để phân phòng, dùng máy bơm khí để bơm nệm sau đó chuyển Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ vào.

Hai người một gian phòng, cô và Đậu Đậu ở một gian phòng.

Nước mưa rơi trên lều vải, tạo ra tiếng lã chã, lại giống như đánh vào trong lòng của Khương Ninh vậy, vừa lạnh lẽo vừa mất mát.

Sau khi sống lại, cô đã dùng hết khả năng của mình để chuẩn bị vật tư, dù là rèn luyện hay mạo hiểm diệt trừ xã hội đen, là vì muốn khống chế quyền kiểm soát trong lòng bàn tay mình.

Nhưng thiên tai đến, mình vẫn nhỏ bé như vậy.

Một trận bão cát, đã khiến người cô quan tâm và con chó của mình biến mất không thấy đâu nữa, dù có đào ba mét cũng không tìm thấy đâu.

Đây chính là thiên tai, liên lục thay đổi đến mức đáng sợ.

Không có tin tức, vừa là tin tốt, lại vừa là tin xấu.

Mỗi ngày trôi qua, khả năng còn sống của anh còn được bao nhiêu?

Từ khi đến trại tái định cư, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, nói xác chết trôi ở khắp nơi cũng không quá đáng.

Khương Ninh không muốn suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, có khi nào Hoắc Dực Thâm sẽ bị như vậy không?

“Chị dâu.” Đậu Đậu lo lắng, dè dặt.

Khương Ninh hít sâu một hơi, lấy ra một cái bánh bao lạnh: “Không sao đâu, anh của em và Cola cũng sẽ bình an vô sự.”

Đậu Đậu đói bụng, nhưng cầm bánh bao trong tay lại không thể ăn nổi.

Buổi tối, hai người nằm trên nệm hơi, lăn lộn mãi mà không ngủ được.

Cả hai đều nhớ đến một người một chó, nhưng không ai nói ra, sợ sẽ tạo áp lực đến cho đối phương.

Cuối cùng, Khương Ninh uống một viên thuốc màu đen, đi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại cảm thấy vô cùng choáng váng, cả người mệt mỏi không chịu được vì bị cơn ác mộng hành hạ.

Hai người còn chưa tỉnh, nhưng cơn sốt cao của Đinh Kỳ đã hạ, chỉ còn hơi sốt, cả người mơ mơ màng màng, trong miệng dường như đang lẩm bẩm gì đó.

Khương Ninh nghe rất lâu, mới phát hiện cô ấy đang gọi tên của Trương Siêu.

Xem ra, cô ấy đã thích người ta rồi, chỉ là bây giờ không biết Trương Siêu đang ở đâu.

Cơn mưa bên ngoài cũng đã nhỏ dần, Khương Ninh đút thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh, để Đậu Đậu ở lại chăm sóc cho hai người, đồng thời chú ý đến những người bị thương vừa được cứu về.

Cô không thể nào ngồi đây chờ tin tức được nữa, muốn ra ngoài tìm một chút.

Trong lòng Đậu Đậu cũng như lửa đốt: “Chị dâu, em đi với chị.”

“Nếu chúng ta đều đi, lỡ như anh em đến tìm, phát hiện chúng ta không có ở đây, lại biết đi đâu tìm nữa chứ?”

Thứ nhất, để một người ở lại chờ để chắc chắn, thứ hai ở bên ngoài quá nguy hiểm, cô có không gian nên có thể tùy cơ ứng biến, nhưng mang theo Đậu Đậu thì lại phải quan tâm quá nhiều thứ.

Đậu Đậu bị bão cát và đất đá hành hạ quá nhiều, thân thể đã bị dày vò kinh khủng, bây giờ cô bé thật sự quá yếu ớt, dẫn ra ngoài nếu gặp phải chuyện gì, sao cô có thể đối mặt với Hoắc Dực Thâm được.

Đật Đậu rất nghe lời: “Vâng, bọn em sẽ chờ chị dâu và anh trai trở về, Cola cũng sẽ không sao cả.”

Khu tái định cư không dư lương thực, một ngày chỉ có hai bữa, mỗi bữa chỉ có vắt mì làm từ rêu đen lớn chừng một quả đấm, cũng chỉ giúp bản thân không thể chết vì đói mà thôi, dinh dưỡng hay no bụng gì đó thì đừng mơ.

Khương Ninh để lại mấy túi bánh quy nén, dặn dò cô bé phải chú ý bảo vệ an toàn cho mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận