Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 177 -

Chương 177 -

Cảnh sát cũng là người, vốn dĩ đã không đủ nhân lực, trải qua thiên tai hoặc tham gia cứu trợ, người còn sống lại càng ít hơn.

Nhưng thế lực xấu xa lại tăng lên theo cấp số nhân, thậm chí nói mọc lên như nấm cũng không quá, khắp nơi đều xảy ra hành vi phạm tội.

Có không ít công chức đều đã chết dưới tay của những kẻ độc ác này.

Nhóm người này xuất quỷ nhập thần, từ đầu đến chân chỉ để lộ đôi mắt, trong tay lại có súng, bí mật thu mua người trong tòa nhà làm tai mắt, những người báo cảnh sát hoặc phản kháng thì kết cục càng thảm.

Tầng 18 giao lưu với nhau bằng ánh mắt, Trịnh Vỹ Lệ không chịu nổi nói: “Ai muốn giao thì người ấy giao, tôi sẽ không giao.”

Từ trước đến nay chỉ có cô ấy đánh người khác, sao chó thể nhịn cho người khác ị trên đầu mình.

Khương Ninh vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bà Chung, chúng cháu đều không giao thức ăn bảo kê đâu.”

Bà Chung hiểu rồi: “Chung Bình và ba mẹ nó mấy ngày nữa mới đi làm, đến lúc đó chúng ta ở với nhau, bà già này sẽ không làm phiền đến các cháu đâu.”

Trở về nhà, bà ấy bàn bạc với con trai: “Suy nghĩ của mẹ giống với tầng 18, bảo kê tức giận tuyệt đối không được giao, các con nghĩ sao?”

Gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo.*

*Trong nhà nếu có người già sống lâu thì giống như có kim châm Định Hải, trong nhà có trụ cột, chuyện lớn nhỏ gì trong nhà cũng có thể bàn bạc với người già.

Truyền thống gia đình của nhà họ Chung khá tốt, từ trước đến nay bà lão đều là trụ cột, ba Chung không phản đối: “Mẹ, chúng con nghe mẹ.”

“Ừ, trong lòng các con biết rõ là được, chỉ có chúng ta cũng không được.”

Bà Chung đã có ý tưởng ở trong đầu: “Các con nhớ kỹ, càng khó khăn càng phải đồng lòng, nếu nhóm người đó muốn tấn công, người gặp hoạ đầu tiên chính là tầng 17 chúng ta, hai nhà ở bên cạnh cũng cần phải thuyết phục.

Ai mà chẳng sợ chết, nhưng sợ hãi không có tác dụng gì, vốn dĩ năng lực chúng ta đã không bằng người khác, nếu gặp chuyện còn trốn tránh, như vậy thật sự khiến lòng người thấy lạnh mà.

Ai cũng không ngu hơn ai, trốn được một lần, tuyệt đối không trốn được lần hai.

Nếu ngày nào đó mẹ không còn nữa, các con cũng phải giữ lấy giới hạn của làm người, tham sống sợ chết chỉ khiến chết càng nhanh hơn.”

Tâm sự với con cháu xong, bà Chung ra ngoài gõ cửa nhà bên cạnh.

Cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, hai nhà kia sẵn sàng đồng ý, trái tim đang thấp thỏm của bà ấy cũng coi như nhẹ lòng.

……

Lại là một ngày mới, tầng 18 cả người cả chó đều đang tập thể dục, bịch bịch bịch, bang bang bang…

Tầng dưới đột nhiên truyền tiếng la hét ồn ào, ngay sau đó là tiếng thét đau khổ, nhiều âm thanh khác đan chéo vào nhau, suýt chút nữa thì nổ tung mái nhà.

Mọi người nhìn nhau, bảo kê thu phí thức ăn đến rồi.

Đúng vậy, mọi người ở trong toà nhà đều sợ hãi, ai nấy nghe thấy tiếng kêu mặt đều biến sắc.

Có lẽ là Hạ Chí An giữ gìn hình ảnh rất tốt, những người sống sót trong đây đều lần lượt đến tìm ông ta.

Vì thế, ông ta không phụ sự mong đợi của mọi người, lại tổ chức lại thành nhóm, nỗ lực phối hợp để chống lại nhóm người bảo kê thu thức ăn.

Ai ngờ, Hạ Chí An lại là người đầu tiên bị kéo sang phòng bên cạnh, bị tay đấm chân đá khiến cho mồm miệng đều phun máu.

Không chỉ có ông ta, các thành viên chủ chốt khác cũng bị đánh như vậy, có cô gái xinh đẹp suýt chút nữa thì bị hiếp nơi công cộng.

Cả tòa nhà đoàn kết chống lại, hoàn toàn chọc tức đám bảo kê thu thức ăn: “Các tòa nhà khác mỗi tháng ba cân, chúng mày cứng đầu chứ gì, mỗi tháng sáu cân, ai không đưa đứng ra đây, ông đây mời người đó ăn lạc!”

Hạ Chí An nhịn đau nói: “Không được, chúng tôi thật sự không có, sao có thể thu sáu cân chứ? Đây là muốn mạng của chúng tôi mà!”

“Là mày cứng đầu đúng không?”

Vì thế, ông ta lại bị kéo vào nhà bên cạnh đánh tới gần chết, rồi lại bị ném ra ngoài giống như một con chó chết, khắp người đều là máu.

Hạ Chí An hơi thở thoi thóp, không thốt ra lời.

“Ai dám không giao, ông ta liền chết.”

Hạ Chí An bất chấp tính mạng cầu xin: “Không được, sáu cân thật sự không được, anh xem, có thể giống các toà khác không, chỉ, chỉ nộp ba cân?”

Đại ca dẫn đầu không nói gì, lạnh lùng nhìn ông ta.

Hạ Chí An lảo đảo đứng dậy, lau máu trên mặt: “Là tôi có lỗi với mọi người, không có giữ lời hứa bảo vệ mọi người, mọi người muốn đánh muốn mắng cứ việc đến đánh tôi.

Không có gì quan trọng hơn mạng sống, bọn họ đồng ý giảm từ sáu cân xuống ba cân, chịu trận đánh này cũng coi như xứng đáng, mọi người có thức ăn thì giao thức ăn, không có thức ăn thì tôi cũng không còn cách nào khác… khụ, khụ…”

Nói xong, còn nôn ra máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận