Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1065 -

Chương 1065 -

Thư Tuyết Tình ngại ngùng gắp thêm một miếng chả cá.

Chú chó ngửi một chốc rồi lại quay đầu đi một cách ghét bỏ, nó rưng rưng trông về phía Khương Ninh, nó muốn ăn chân giò cơ!

Khương Ninh mở lời: "Đừng lo cho tụi nó, bỏ đói mấy bữa là được thôi."

Sau đó cô tàn nhẫn nói: "Ra ngoài!"

Hai đứa ngoan ngoãn đi ra ngoài, tiếp tục ân ái trong vườn hoa.

Cố Đình Lâm ăn no rồi đặt chén đũa xuống: "A Ninh, Tiểu Hoắc, thành phố Phượng rộng lớn lắm, có cần ba sắp xếp người đưa hai con đi dạo không?"

Khương Ninh lắc đầu: "Không cần đâu, lát nữa chúng tôi sẽ tự đi."

Ông quan tâm bảo: "Nếu các con thiếu thứ gì thì tối nay ba sẽ nhờ người ta đưa sang cho."

"Không thiếu, cần gì thì tôi sẽ nói sau."

Cố Đình Lâm rời bàn cơm: "Ba với dì của con phải đi làm rồi, có chuyện gì thì con cứ đến thẳng bộ quân đội để tìm ba nhé."

Khương Ninh gật đầu, cô đặt chén đũa xuống.

Thư Tuyết Tình dọn dẹp xong bèn dịu dàng quan tâm: "A Ninh, trưa nay các cháu muốn ăn gì để tôi về nấu cho."

Khương Ninh chả quen với việc được "người nhà" quan tâm chu đáo cho lắm: "Hai người cứ lo việc của mình đi, không cần phải bận tâm về chúng tôi."

Đợi đến lúc hai người rời đi, lúc này cô mới như trút được gánh nặng.

Cô trở về nhà, cho chó ăn chân giò hấp, ba người thì lại ăn tô bún lòng heo nóng hôi hổi.

Ở trên địa bàn của người khác thật sự rất phiền phức.

Cô có thể cảm nhận rất rõ sự quan tâm của Cố Đình Lâm nhưng không biết nên đáp lại như thế nào.

Thôi bỏ đi, dạo chơi một vòng rồi quyết định cũng chưa muộn.

Đưa hai chú chó ra ngoài thì dễ gây chú ý quá, Khương Ninh nhốt tụi nó vào trong lồng rồi đặt trong phòng, dù sao chắc cũng chẳng có ai dám đến nhà thủ trưởng để trộm đâu.

Buổi tối không nhìn rõ nên lúc ra ngoài cô mới biết thành phố Phượng rộng lớn đến nhường nào, nhìn chẳng thấy điểm cuối ở đâu.

Căn cứ được khu trồng trọt bao quanh bốn phía, nơi làm việc và sinh hoạt của quân nhân được phân chia rất nghiêm ngặt, bệnh viện vẫn đang lập kế hoạch xây dựng tường bọc bên ngoài, văn phòng đối ngoại tạm thời được dựng lên bằng các container.

Vẫn có nhà bằng gạch bùn và nhà bằng đá nhưng vô cùng ít ỏi, dường như đó đều là những ngôi nhà do căn cứ quân đội xây nên, nếu như tư nhân không có điều kiện tốt thì chỉ có thể sống trong lều trại rách nát, ô tô hỏng hoặc những căn nhà gỗ đắp bằng cỏ khô.

Khương Ninh quan sát bùn đất hai bên đường, vẫn là loại đất vô dụng không có tính kết dính.

Loài người đã trải qua mấy ngàn năm mới có được sự hưng thịnh phồn vinh của đời sau, bây giờ lại quay trở về điểm bắt đầu, sao họ có thể tạo ra bước nhảy về chất lượng trong một hai năm được.

Nơi đây không thể so với căn cứ Hoa Thành, trước khi đất liền bị nhấn chìm họ đã hoàn thành nhiệm vụ xây dựng Ngôi Nhà Mới trước hạn, chỉ cần tìm được nơi để lắp ráp nữa thôi.

Nhiệm vụ của căn cứ quân đội phía Nam là kế hoạch Helios, những tinh hoa được chắt lọc đều ở trên 3000 chiếc tàu ngầm.

Cho dù Cố Đình Lâm có lợi hại đến mấy thì cùng lắm ông cũng chỉ có vài chiếc tàu chiến và thuyền chở hàng.

Muốn khôi phục phát triển nhanh chóng, nói dễ hơn làm?

Ban ngày ở trung tâm căn cứ chẳng có nhiều người rảnh rang, đa số người sống sót ở khu trồng trọt, mà quân nhân ngoại trừ đi tuần tra để bảo đảm an toàn thì hoặc là đang kiến thiết ở tiền tuyến, hoặc là ở khu trồng trọt ở bộ quân đội.

Thế nhưng sự xuất hiện của ba người rất đáng chú ý.

Khương Ninh vừa đi vừa nghe ngóng, đi về phía trung tâm phục vụ của căn cứ.

Mười mấy căn nhà được xây bằng gạch đỏ, chia ra thành các khung cửa sổ bên ngoài khác nhau.

Khương Ninh tìm được nơi liên lạc đối ngoại tìm người thất lạc: "Xin chào, phiền cô giúp tôi tìm bạn bè với."

Trung tâm phục vụ có lắp đặt điện báo bằng năng lượng mặt trời, chiếc máy tính ở trên mặt bàn có danh sách của tất cả thành viên trong căn cứ.

Trương Siêu, Lục Vũ, Đinh Kỳ, Trịnh Vỹ Lệ.

Chẳng có ai cả.

Khương Ninh hốt hoảng, cô chưa từ bỏ ý định mà đọc luôn tên của cha con Tần Xuyên.

"Không có."

Khương Ninh không tin vào quỷ ma, cô lại đọc thêm tên của nhà bà Chung.

Kết quả vẫn là không có.

Nhân viên công tác thấy vẻ mặt Khương Ninh ảm đạm bèn an ủi: "Đừng lo lắng quá, người cô tìm có lẽ đang ở căn cứ Hoa Thành rồi, nếu như có cơ hội thì chúng tôi sẽ nghĩ cách để liên lạc với bên kia."

Bạn cần đăng nhập để bình luận