Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 297 -

Chương 297 -

Hầu hết các cô gái sẽ sợ rắn tại vì nó là loài động vật trơn trượt rất kỳ lạ, nhất là rắn biến dị sau tận thế, chúng không chỉ to mà màu sắc còn trông cực kỳ kinh dị.

Khương Ninh vô thức lùi về sau, cô vừa định lấy vũ khí ra đối phó với rắn, ai ngờ Hoắc Dực Thâm tinh mắt nhanh tay kéo cô ra sau lưng anh bảo vệ, ném một chiếc xẻng quân dụng vừa nhanh vừa mạnh vừa chính xác qua đó, con rắn lập tức mất đầu, máu tươi lập tức tuôn ra.

Khương Ninh không nhớ nổi thảm họa rắn bùng phát cụ thể vào ngày nào, trong ấn tượng của cô đại khái là lúc nước lũ rút tới tầng sáu. Hiện tại nước lũ đã rút đến nửa tầng năm mới xuất hiện một con rắn, mà lúc trước chúng là loài sống theo bầy, khiến người ta sởn gai ốc lạnh ngắt.

Vì vậy, Khương Ninh đã cố tình chuẩn bị rất nhiều bột hùng hoàng, ai ngờ lại không có tác dụng làm vũ khí.

Điều này có liên quan đến việc chính quyền địa phương thành phố tích cực phòng chống bốn loài gây hại, xử lý môi trường tốt thì bốn loài gây hại cũng giảm theo.

E là lần này bầy rắn không còn bao nhiêu cơ hội rồi.

Rắn vừa bị đánh chết thì lập tức có người ùa ra khỏi góc xó, vẻ mặt vừa căng thẳng và van xin: “Có thể cho tôi con rắn không?”

Đó là một người đàn ông gầy trơ xương, mặt đầy vết bẩn lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người cũng bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có, người còn chưa đến gần thì mùi chua đã bay đến rồi.

Thấy hai người im lặng, ông ta cầu xin: “Xin hai người mà, đã mấy ngày tôi không ăn rồi.”

Hoắc Dực Thâm không cho, dùng xẻng quân dụng khều con rắn lên vứt ra ngoài.

Trên mặt nước có rác, con rắn rơi tõm bên trên.

Hai người chèo thuyền tấn công rời đi, Khương Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông kia nhảy vào nước vẩn đục, bơi đến bên đống rác để nhặt con rắn.

Không đồng tình với điều đó, Hoắc Dực Thâm chỉ dẫn Đậu Đậu xuống lầu bắt chuột một lần, ngày hôm sau đã có người đúng giờ đến dưới lầu chờ nhặt.

Thêm lần nữa chắc họ dám thò tay lên tầng 18 đòi vật tư luôn.

Đừng chỉ thấy ai cũng đầu bù tóc rối, nhưng ánh mắt lại u ám hơn trước, lý do họ khép nép là do tầng 18 có ưu thế đàn áp tuyệt đối. Lỡ hôm nào đó mà tầng 18 thất thế, đảm bảo họ cầm dao xông lên trước nhất.

Vì vậy có thể không hại người nhưng tuyệt đối đừng ban phát lòng tốt, bài học kiếp trước đã đủ rồi.

Lúc họ đến tổ dân phố sẽ giao hàng xong, đúng lúc thức ăn đóng hộp của nhà máy thực phẩm cũng đến.

Thức ăn đóng hộp gần giống với cá mòi nhưng không có bất kỳ nhãn hiệu nào, bao bì đơn giản không xa xỉ, mỗi hộp khoảng hai trăm ba mươi gram.

Vì hay đến nên nhân viên công tác biết tầng 17 và 18 tòa 1 của khu chung cư Cẩm Vinh là một nhóm, thế là gộp chung lại phát.

Hơn một nghìn năm cân chuột, phát tổng cộng một trăm năm mươi hộp thức ăn đóng hộp.

Nhét đầy ba lô to, thu hút vô số ánh nhìn ghen tỵ hâm mộ.

Rời khỏi tổ dân phố, sau lưng họ có thêm mấy cái đuôi tham lam.

Hai người liếc nhìn nhau, bẻ lái thuyền tấn công lao vụt đi trong nước, nước văng lên làm mấy cái đuôi dính đầy nước bẩn, họ tức đến mức giậm chân mắng.

Theo giao ước, nhà họ Chung nhận được bảy mươi lăm hộp thức ăn đóng hộp.

Bà Chung lớn tuổi, cứ đòi chia một ít cho tầng 18: “Các cháu bỏ nhiều sức, lấy thêm ít nên mà.”

“Trước đó đã thương lượng xong rồi mà ạ, nên chia thế nào thì cứ chia thế ấy.”

Ngoài ra, Khương Ninh đề nghị ngừng bắt chuột, một là do chuột ngày càng ít đi, tốn công tốn sức nhưng không hiệu quả; hai là không có tường kín, lần này đã bị người ta ngắm trúng, rất có thể giao hàng sẽ bị cướp giữa đường.

Số lượng chuột mắt đỏ giảm cực nhanh, sau khi ngắt sóng âm bắt chuột, khả năng chúng lên lại tầng 17 và 18 rất thấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận