Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 338 -

Chương 338 -

“Chứ còn gì nữa, chị nói đi là đi, tôi chỉ có thể chịu đựng, đến thôn chài lưới này lấy nước về bán.” Tên xấu xí thẳng thắn nói: “Chị, anh, hai người ở đây làm gì thế?”

Khương Ninh giơ cái hộp trong tay: “Lấy chút đồ khô.”

Tên xấu xí kinh ngạc, người chị này lợi hại như vậy, sao lại đến cửa hàng nhỏ này lấy hàng?

Nhưng hắn ta để ý đến gì đó, xem ra không có cách kết nối nhỉ.

Nhớ lúc đó, ông trùm cũng mất không ít sức lực mới tạo được mối quan hệ.

Biết giá mà Khương Ninh đã mua, đầu óc hắn ta lập tức linh hoạt: “Haiz, chị không nói sớm với tôi, cái giá này không rẻ đâu, nếu biết sớm thì chị cứ lấy hàng từ chỗ ông trùm đi, cần gì phải chạy xa như vậy.”

Hắn ta nhảy xuống xe đến bên cạnh hai người: “Chị ơi, không phải tôi muốn kiếm tiền của chị đâu, nhưng cái giá này mà nhập được hàng của tập đoàn Thang Thị, chị thấy sao?”

Khương Ninh kinh ngạc: “Anh có cách?”

“Chứ sao, hàng mà chúng tôi nhập đều là từ Thang Thị.”

Khương Ninh không tin, hàng khô một lần bọn họ nhập còn ít hơn của cô, không thể nào có ưu đãi lớn như vậy.

Tên xấu xí lộ ra nụ cười đắc ý nhưng cũng rất thần bí: “Chị ơi, chị không biết đó thôi, phải nói là ông trùm rất lợi hại, ông ta đã cứu ông cụ Thang một mạng.”

Nói là cứu mạng, thật ra là tìm thuốc cho ông cụ.

Ông cụ Thang hơn bảy mươi tuổi, đừng thấy năm xưa đứng đầu trong ngành hải sản, nhưng sống trong những ngày tháng sung sướng giàu có quá lâu, trong người có rất nhiều bệnh nền.

Thiên tai đến đột ngột, thuốc cứu mạng cũng không dễ tìm, chuyện này giúp ông trùm nắm được cơ hội hợp tác, bọn họ cung cấp vật tư mà nhà họ Thang cần, nhà họ Thang thì để đổi hải sản giá rẻ.

Khương Ninh không ngờ, Tần Xuyên có thể xây dựng quan hệ tốt như vậy.

Bọn họ đổi một chỗ yên tĩnh, tiếp tục trò chuyện.

Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Các người muốn cái gì?”

“Nước ạ.”

Khương Ninh sợ run lên, cô từng uống thử nước giếng trong thôn chài, so với nước biển thật, mùi vị vẫn còn tốt hơn rất nhiều.

Nghiêm túc mà nói, ở đây không hề thiếu nước.

Cho nên nhu cầu thị trường nước ở đây cũng không lớn, nếu như kéo về thành phố Phượng bán, phí qua đường cũng không rẻ.

“Chị à, vừa nhìn đã biết chị không phải là người có tiền thật sự.” Tên xấu xí cười có chút tiếc rẻ: “Bây giờ đúng là thời kỳ tận thế thiên tai, nhưng chắc là chị không biết, mấy cô chủ nhà giàu, vẫn còn có thể uống rượu hoắc tắm bằng sữa bò.”

Ông trùm giỏi nhất là làm ăn kiếm tiền, không phải là kẻ tay mơ.

Khương Ninh cười ha ha, nhớ đến lúc trước còn tổ chức tiệc hồ bơi, đúng là tầm nhìn của cô nhỏ bé quá.

Nếu như đối phương cần lương thực, cô thật sự không thể lấy được nhiều, nhưng nếu là nước thì không thành vấn đề.

Cách hợp tác vẫn như cũ, Khương Ninh có hơi động lòng, nhưng vẫn lộ vẻ chần chừ: “Nước chắc là có thể lấy, nhưng trên đường không an toàn, tôi phải suy nghĩ một chút.”

“Chị, chỉ cần chị có thể làm được nước, muốn bao nhiêu hải sản, ông trùm đều có thể giải quyết giúp chị.”

Khương Ninh không đồng ý ngay, nhưng cho tên xấu xí địa chỉ, trước khi bức xạ nhiệt xuất hiện thì chạy về trốn trong biệt thự.

Trưa hôm đó, bọn họ làm một bữa tiệc hải sản lớn.

Tôm hấp, cua xào hành gừng, cá đỏ dạ hấp, mực xào rau cần.

Bầu không khí rất tốt, Khương Ninh khui một chai rượu vang nhâm nhi, cho hai đứa nhỏ uống nước ngọt.

Uống thêm hai ly, hơi say.

Hoắc Dực Thâm đỡ cô về phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cola đang gặm vỏ tôm: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận