Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 727 -

Chương 727 -

Khương Ninh không phản ứng gì, tên trời đánh thánh vật chắc đang vui vì mình may mắn, nhưng bình thường nếu như mưa thuận gió hòa, chắc đã bị đám xã hội đen phanh thây từ lâu.

Thấy cô không nói lời nào, thiếu niên kia càng phách lối hơn: “Chị này, có muốn lên thuyền chơi một chút không? Chỗ tôi có đồ ăn thức uống đấy.”

Vừa nói, cậu ta vừa quơ quơ cây súng.

Khương Ninh xem cậu ta nhưng vong hồn, tiếp tục đi về phía trước.

Thiên niên cảm thấy bực mình, cho đến bây giờ đám phụ nữ kia đều vắt hết óc để tiếp cận mình, hiếm khi cậu ta chủ động như vậy mà lại không được để ý đến.

Cậu ta chợt nổi nóng, muốn xông đến dạy dỗ cô.

“Cậu chủ, làm thế không được đâu ạ.” Người hầu không biết phải làm sao: “Chúng ta lén ra ngoài, nếu bị phát hiện sẽ không hay, mình đã dạo một vòng rồi, hay là về sớm chút nhé?”

“Vào bờ, hôm nay tôi phải xử lý cô ấy!”

Người hầu không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục lái về phía trước, muốn tìm chỗ an toàn để cập bờ.

Không ngờ tên kia lại làm ầm ĩ lên: “Cập bờ lập tức, nhanh!”

Vì vậy, chỉ đành phải cập bờ ngay.

Tên trời đánh thánh vật vừa muốn lên bờ, không ngờ thuyền tấn công đột nhiên lung lay hai cái, dưới chân đạp phải viên đạn cao su, lảo đảo hai cái suýt chút nữa ngã xuống.

Người hầu sợ đến mức sắc mặt trắng bệt: “Chết rồi, bay hơi rồi.”

Bởi vì bị ép phải vào bờ, thuyền tấn công bị vật nhọn phá vỡ, khí bên trong bị xì ra rất nhanh.

Thiếu niên hốt hoảng, cậu ta không biết bơi, hơn nữa nước còn bẩn như vậy, khắp nơi đều là thi thể.

Đừng thấy bình thường cậu ta hung hăng phách lối như vậy, đến lúc quan trọng đầu óc cũng rất nhạy bén, vội vàng nắm sợi dây trên thuyền ném vào bờ: “Chị gì ơi, phiền chị kéo giúp một chút với.”

Sợi dây vừa hay ở ngay dưới chân Khương Ninh.

Khương Ninh cúi đầu nhìn sợi dây, nhấc chân đá xuống sông.

Cậu ta kinh hoảng cầu xin: “Chị ơi, vừa nãy là do tôi sai, tôi xin lỗi chị mà, ba tôi là lãnh đạo thành phố Hoan, tôi đi theo cứu trợ thiên tai, phiền chị giúp một chút, nước và thức ăn trên thuyền đều có thể cho chị.”

Khương Ninh không thèm phản ứng, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay cả cứu nạn mà cũng có thể kiêu căng như vậy, chắc chắn lúc thời bình còn hơn thế nữa, cứu loại người này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Khương Ninh có thể đoán được, vừa được cứu, cậu ta sẽ lại khôi phục tính tình ban đầu.

Khí trong thuyền tấn công không ngừng xì ra, nước tràn vào càng ngày càng nhiều, sợi dây cũng bị rơi xuống…

Thiếu niên từ cầu xin chuyển sang tức giận, cậu ta không ngừng mắng mấy câu thô tục, nhưng càng ngày càng tuyệt vọng.

Khương Ninh vượt núi băng đèo, gặp được mấy nhóm người còn sống bị kẹt lại.

Cô cũng có lòng tốt, chỉ cho mọi người vị trí của trại tái định cư.

Thấy cô chỉ đi một mình, có mấy người ác ý muốn cướp, Khương Ninh dùng Đường đao tiễn bọn họ lên đường luôn.

Chạng vạng tối, Khương Ninh vô tình nhìn thấy một cái động đơn sơ, trong động có một người phụ nữ vẻ mặt đờ đẫn, máu trên khóe miệng đã khô, bên cạnh có một thi thể lộ ra xương đùi…

Khương Ninh không đến gần, mà chỉ lấy cây nỏ bắn ra.

Nhìn quần áo, không phải là Hoắc Dực Thâm, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tiến lên.

Thì thể của người hoàn toàn xa lạ, Khương Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dùng nỏ bắn.

Người phụ nữ kêu lên thảm thiết, cơ thể mềm nhũn té xuống đất.

Khương Ninh muốn tìm một nơi để qua đêm, nhưng nghĩ đến chuyện Đậu Đậu vẫn còn ở trại tái định cư, mà Hoắc Dực Thâm rất có thể đã được cứu.

Cô theo con đường cũ trở về, đến khuya mới chạy vào bên trong trại tái định cư.

Vừa đến cạnh cửa, phát hiện Đậu Đậu đang làm tình nguyện viên, hỗ trợ đón những người còn sống sót được cứu về.

Lúc thấy Khương Ninh, ánh mắt cô bé sáng rực lên.

Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cô không có ai, vẻ mặt cô bé không khỏi ảm đạm.

“Chị dâu.” Cô bé đến đón, đưa bình nước trong tay cho Khương Ninh: “Chị uống ngụm nước nóng đi.”

Khương Ninh không nhịn được hỏi: “Chỗ em không có tin tức gì sao?”

“Không có.”

Đậu Đậu làm tình nguyện viên, là muốn gặp được những người còn sống sót trước, từ đó có thể tìm được anh trai và Cola.

Mỗi lần có người gặp khó khăn được đưa đến, trong lòng cô bé cũng tràn đầy hy vọng, nhưng đổi lấy chỉ toàn là sự tiếc nuối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận