Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 196 -

Chương 196 -

Khi hai người quay lại tổ dân phố, hiện trường đã có rất nhiều người sống sót xếp thành hàng dài.

Khương Ninh nhỏ giọng nói: "Hôm nay phát lương thực cứu trợ, những tên côn đồ đó có ra ngoài thu thập lương thực cứu trợ không?"

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Có.”

Trong băng Đồ Long có rất nhiều tên côn đồ, bọn chúng có địa vị thấp kém, không đủ tư cách để tham dự bữa tiệc sinh nhật của ông chủ lớn, chỉ có những thành viên đứng đầu của bang hội mới có được vinh dự này.

Kết quả là nhân lực của khu đô thị Lệ An chợt giảm đi đáng kể.

Quả nhiên chiêu này thực sự là kế sách hay.

Nhiều người đến nỗi họ phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.

Sau khi nhận được lương thực cứu trợ, hai người quay trở lại khu chung cư Cẩm Vinh.

Đi được nửa đường, Hoắc Dực Thâm lập tức cảnh giác.

Anh nắm lấy cánh tay Khương Ninh, cúi đầu vội vàng đi về hướng khác.

"Là cô ta, chính là bọn họ!"

Ở phía xa xa, một giọng nữ sắc bén vang lên: "Cho dù bọn họ có biến thành tro bụi, tôi cũng nhận ra!"

Giọng nói này hơi quen, có vẻ như cô đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

"Đoàng, đoàng, đoàng..."

Một loạt đạn bay tới.

Hoắc Dực Thâm tóm lấy Khương Ninh bỏ chạy, theo sau là hơn chục tên đàn ông giơ súng đuổi theo.

Đạn sượt qua người họ, hai người lao vào tòa nhà văn phòng nhanh như chớp.

Họ không chút do dự, chạy lên cầu thang để tìm chỗ che chắn.

Khương Ninh lấy vũ khí ra, móc ra một khẩu súng từ trong không gian.

Vẫn tiếp tục chạy lên tìm chỗ ẩn nấp để phục kích.

"Nhanh lên, bọn chúng đang ở trên đó."

Một đám tay chân theo sát phía sau: "Anh Khôn đã nói, sẽ lấy tầng 18 làm quà cho ông trùm."

Hoắc Dực Thâm lợi dụng chỗ che chắn của cầu thang, bắn hai phát từ trên cao xuống, một cú đánh phủ đầu hoàn hảo.

Tuy nhiên, hỏa lực của đối phương quá mạnh, bọn chúng lập tức bắn lại.

Sau một phen giao chiến, Hoắc Dực Thâm xử lý được năm người, tài thiện xạ của Khương Ninh không bằng anh, chỉ làm bị thương hai người.

Bên tiến bên lùi, Khương Ninh chạy vào một gian phòng có cánh cửa trông rất chắc chắn...

Ồ, hóa ra lại là văn phòng của ông chủ.

Sau khi khóa trái cửa xong, cả hai chạy vào phòng nghỉ của ông chủ, rồi khóa cửa lại bên trong.

Đây là lần đầu tiên bắn nhau, lúc giao chiến cô quên cả sợ hãi, bây giờ trên đầu cô ướt đẫm mồ hôi.

Không chờ được băng Đồ Long bị tiêu diệt, ngược lại, tầng 18 lại bị lọt vào tầm ngắm trước, không biết đám người Trịnh Vỹ Lệ có xảy ra chuyện gì không?

Nếu tầng 18 bị tấn công, chỉ sợ Cola và Đậu Đậu đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Trong lúc nhất thời, trán cô chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lúc giơ tay lau mồ hôi, Khương Ninh nhận thấy vẻ mặt Hoắc Dực Thâm rất đau đớn, tim cô chợt đập mạnh: "Anh bị trúng đạn à?"

"Không sao đâu, tôi mặc áo chống đạn."

Đạn có hạn, nên mỗi phát bắn nhất thiết phải bắn trúng.

Tuy không bị thương ở bộ phận trọng yếu nhưng cơ thể bị lực đạn bay tốc độ cao bắn vào, chắc hẳn vết thương không hề nhẹ, chắc chắn phải mất một thời gian mới hồi phục được.

“Vết thương ở đâu?”

Bả vai, là bên tay cầm súng.

Đầu Khương Ninh ong ong, vừa rồi anh đẩy cô ra, chẳng lẽ lúc đó anh bị thương sao?

Nếu vậy thì chẳng phải là...

Còn chưa kịp suy nghĩ thì bên ngoài đã vang lên tiếng đạp cửa dữ dội.

Hoắc Dực Thâm không thèm để ý, mà đập vỡ cửa kính phòng khách của phòng tổng giám đốc, lấy dây thoát hiểm buộc vào kệ: "A Ninh, cô xuống từ đây đi, rồi quay lại khu chung cư Cẩm Vinh ngay lập tức."

"Vậy còn anh?"

"Tôi mặc áo chống đạn, hơn nữa súng vẫn còn đạn, đủ để đối phó với bọn chúng."

Không đâu, anh hết đạn rồi.

"Đi mau!"

Vào thời khắc mấu chốt, Hoắc Dực Thâm trầm mặt xuống nói: “Tôi sẽ giữ chân bọn họ, cô quay lại tầng 18 cứu Đậu Đậu và những người khác đi.”

"Một mình anh làm sao có thể đối phó được nhiều người như vậy?"

"Bọn họ có sự chuẩn bị mà đến, nếu hai chúng ta đều ở lại, chắc chắn sẽ chết."

Anh đang nói, người từ bên ngoài đã xông vào, bắn vào ổ khóa cửa phòng nghỉ...

"Cô đi trước đi, tôi có thể trốn thoát một mình."

Hừ, anh coi cô là cục tạ phải không?

Trong lòng Khương Ninh cảm thấy hụt hẫng, nhưng dù sao thân thủ của anh cũng nhanh nhạy hơn cô.

Cô cũng không ra vẻ nữa, đưa hết đạn cho anh: “Hoắc Dực Thâm, nếu anh không sống sót trở về, tôi sẽ không thay anh chăm sóc Đậu Đậu đâu đấy. Cô bé là em của anh, anh tự đi mà chăm sóc, đừng hy vọng người khác có thể chăm sóc thay anh!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận