Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 126 -

Chương 126 -

Khương Ninh quét mắt nhìn qua ống nhòm, trên thuyền tấn công hẳn là nhóm Hắc Ác, người trên thuyền cao su thon gầy không có tinh thần, ánh mắt lộ ra sự thèm khát thức ăn kịch liệt, hẳn là bất đắc dĩ mới phụ thuộc sinh tồn vào nhóm Hắc Ác.

Đao, thương và gậy thì có, nhưng hẳn là không có súng.

Ở khoảng cách xa, súng bắn đinh và cung nỏ sẽ mất đi độ chính xác và uy lực vốn có, mất đi ưu thế hành động trước.

Khương Ninh không sợ bọn họ xông lên, chỉ sợ bao vây mà không tấn công, giằng co ngược lại không phải chuyện tốt.

Rõ ràng, mọi thứ đã diễn ra như cô dự đoán.

Đám người xăm trổ không dám xông tới, mà thúc giục người của thuyền cao su lên.

Đám người trên thuyền cao su cũng sợ chết, nhưng lại chịu đủ sự tra tấn đau đớn của đói khát, chậm rãi chèo tới.

Hoắc Dực Thâm mở miệng: "Chỉ cần bọn họ không tới gần thì không cần phải quan tâm. Tiếp tục đánh cá!"

Đám người Lục Vũ hoàn hồn, cho mấy người vớt cá trong nước.

Đập chứa nước bị phát hiện, hôm nay là cơ hội cuối cùng để bọn họ bắt cá, nhất định phải vớt thật hăng say.

Còn đám người quấy rối này thì chờ vớt cá xong rồi xử lý cũng không muộn, không cần phải giằng co lãng phí thời gian.

Sau cuộc náo loạn vừa rồi, rất nhiều cá đã trôi xa theo dòng nước, đám người trên thuyền cao su ở xa xa kia cũng vớt theo.

"Bắt được rồi, tôi bắt được rồi, có cá ăn rồi."

"Tôi cũng vớt được rồi!"

Không ít người lộ ra nụ cười kích động, mổ bụng cá, dùng dao rạch lấy thịt gặm luôn tại chỗ.

Bọn họ không xử lý thịt cá sống nên có mùi tanh hôi rất khó chịu, nhưng ăn cá có thể làm người ta sống sót, còn hơn là phải gặm lá cây.

Nhiều người nhịn không được ăn ngay tại chỗ như ác thú, thèm ăn đến mức không quan tâm đến việc khóe miệng dính vảy cá hoặc là máu.

Khương Ninh đứng trên thuyền tấn công, trầm mặt nhìn thẳng bọn họ.

Bọn họ tiếp tục bắt cá, mọi người đều chuyên tâm, Khương Ninh cầm súng bắn đinh trong tay canh gác.

Súng bắn đinh đã được cải tạo có thể bắn tới 30 mét, nhưng uy lực sẽ giảm mạnh khi vượt quá 15 mét.

Con người có lòng tham không đáy, đám người kia nhiều lần thăm dò, nhặt cá lẻ tẻ xung quanh còn chưa thỏa mãn, muốn tiếp tục tới gần phía trước.

Khương Ninh không lên tiếng, khi chiếc thuyền cao su đầu tiên tiến vào tầm bắn tốt nhất, cô giơ tay bắn không chút do dự.

Cô không bắn trúng tim, nhưng đã trúng vai.

Phát tiếp theo, cô nhắm vào thuyền cao su!

Bọn họ sợ tới mức vội vàng lui về phía sau không dám tiến tới nữa.

"Em gái, làm ơn đi! Mấy ngày nay chúng tôi chưa ăn cơm, để chúng tôi vớt một chút đi? Con cái trong nhà sắp chết đói rồi."

"Mấy người ăn thịt, chúng tôi uống chút canh là được, tuyệt đối không cướp với mấy người."

Khương Ninh lạnh giọng: "Lui ra sau!"

Mặc kệ bọn họ cầu xin như thế nào, Khương Ninh vẫn lòng dạ sắt đá.

Bọn họ không cam lòng, lại không thể không lui về phía sau, nhưng vẫn có cá vớt.

Thế nước tương đối lớn, gió núi bắt đầu khởi động, hàng loạt cá bị sóng siêu âm rung chấn không ngừng tỏa ra theo sóng nước.

Thuyền cao su dần dần phân tán, bọn họ không hề tới gần đám người Khương Ninh, chỉ xin vớt một chút ở xung quanh, chậm rãi thu hoạch cũng không tính là ít, có người tay chân nhanh nhẹn đã vớt được hơn hai mươi con cá.

Có lúc tới gần, bọn họ còn có thể kịp thời rút lui về phạm vi an toàn.

Người dưới không nghe lời, đám người xăm trổ trên thuyền tấn công rất tức giận, nhưng lại không có cách làm gì đám người này, cuối cùng đành phải đi theo bắt cá.

Đồng thời suy nghĩ, chờ bọn họ vớt xong sẽ tìm cách cướp lại.

Có người lặng lẽ hỏi: "Đại ca, nếu không thì ta trở về gọi người nhé?"

Tên đại ca trừng mắt: "Gọi thế nào?"

Bọn họ chỉ có một cái thuyền tấn công, cứ qua lại trời đã tối rồi, hơn nữa đám dê hai chân không nghe lời kia cũng vớt được không ít cá, bọn họ muốn nhân cơ hội chạy trốn thì sao đây?

"Chờ bọn họ lên bờ, chúng ta sẽ nghĩ cách cướp lại."

Trùng hợp thay, Khương Ninh cũng muốn lên bờ trừng trị bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận