Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 611 -

Chương 611 -

Hoắc Dực Thâm vẫn khá bình tĩnh: “Con người ai cũng có tính đánh cược, ban đầu em trữ du thuyền cũng là đang đánh cược không phải sao?”

“Em đâu có giống với bọn họ.” Khương Ninh xoa huyệt thái dương: “Em có không gian, gặp nguy hiểm cũng có thể trốn, nhưng bọn họ chỉ có cái mạng đó thôi.”

Chuyện này đâu có khác gì là đi tìm chết.

“Nhưng đây chính là quyết định của bọn họ.” Hoắc Dực Thâm nói: “Đinh Kỳ là người có thể làm những chuyện này, Trịnh Vĩ Lệ đã trải qua đả kích lớn trong nhà, Lục Vũ và Trương Siêu cũng cực khổ như vậy.”

Bốn người bọn họ làm nhân viên tuần tra đảm bảo an toàn, cũng đã là dùng mạng để cược, lần này chỉ là một cuộc đánh cược lớn hơn mà thôi.

“Bọn họ cố gắng liều mạng chỉ có thể ở khu dân nghèo, từng bước từng bước mua được nhà, ngày nào cũng ở trong căn nhà chật hẹp đó, lại bị đám bạo động đánh cướp khiến bọn họ có nhà mà không thể về, bốn người bọn họ chen nhau ở trong nhà của em, mà chúng ta lại ở trong biệt thự ăn thịt uống rượu, thử hỏi làm sao bọn họ có thể bình tĩnh được?”

Không thể nói là ghen tị, nhưng bọn họ chỉ là những người sống sót bình thường, trải qua năm năm thiên tai, thử hỏi ai mà không bị bệnh tâm lý?

Đến bước đường cùng, thật sự sẽ dùng mạng để đánh cược.

Thua cược, còn mỗi cái xác.

Thắng cược, vinh hoa phú quý.

Hoắc Dực Thâm nói có lý, Khương Ninh không hiểu bọn họ, còn lập tức ngăn lại, mà không phải để bọn họ thận trọng suy nghĩ.

Nói cho cùng cũng là vì quan tâm đến bạn bè, nhưng sự quan tâm này lại quá yếu ớt, mình cũng không thể ăn thịt uống rượu, lại nói với bọn họ ăn cháo là được, tuyệt đối đừng dùng mạng mình mà đánh cược.

Đây có khác gì việc chỉ giỏi giảng đạo lý cho người khác đâu.

Nhưng nếu thật sự để đám bạn lớn lên với mình dùng mạng để đánh cược, bọn họ rất có thể sẽ chết, trong lòng lại khó chịu.

“A Ninh, mỗi người đều có cách sống của riêng mình.” Hoắc Dực Thâm nắm tay cô: “Chúng ta là bạn nên sẽ không hy vọng bọn họ đánh cược mạng sống của mình như vậy, nhưng nếu bọn họ đã quyết định, chúng ta cũng không thể ngăn cản.”

Nếu cuộc sống của anh cũng đến bước này, cũng sẽ muốn cho người nhà sống tốt hơn, sẽ không từ bỏ cơ hội này.

Khương Ninh biết chứ, vậy nên mới cảm thấy khổ sở.

Loại cảm giác không làm được gì này, thật sự rất khó chịu.

Bọn họ thấp thỏm đợi trong hai ngày, Trương Siêu vẫn gọi điện thoại vô tuyến đến: “A Ninh, bốn người chúng tôi vào núi xem thử rồi, ở đó có tổng cộng năm mươi người, hình như còn nhốt người, bọn tôi cẩn thận lên kế hoạch, quyết định thực hiện vụ này.”

Anh ấy dừng lại, cười nói: “Hay là thế này nhé, chúng tôi đồng ý chịu thua, cậu và anh Thâm xem như không có những người bạn này, nhất định phải sống thật khỏe mạnh, kiên trì đến khi thiên tai kết thúc.”

Đầu bên kia vừa định cúp điện thoại, Khương Ninh mới lên tiếng: “Khoan đã.”

Khương Ninh sẽ không tham gia, nhưng vẫn sẽ giúp đỡ bạn mình, tăng khả năng thắng cho bọn họ.

“Có thể cho mọi người mượn Hummer, ngoài ra tôi sẽ nghĩ cách làm cho mọi người mấy bộ áo chống đạn, Hoắc Dực Thâm biết làm lựu đạn và đạn lửa, mọi người nghĩ cách đến đây lấy đi. Nhớ, tất cả đều phải sống!”

Trương Siêu ở bên kia yên lặng hồi lâu, lúc này mới nói: “A Ninh, cảm ơn cậu.”

Cúp điện thoại vô tuyến, Khương Ninh dùng sức xoa mặt mình, hít thở thật sâu để bình tĩnh lại.

Vừa định chuẩn bị cơm trưa, dưới lầu đã vang lên tiếng gõ cửa.

Đứng ở ban công nhìn ra, là một chiếc Rolls Royce, chú Quan đứng ở cạnh xe.

Rolls Royce là của ông cụ Dung, chỗ bọn họ giờ này đang náo loạn đến mức gà bay chó sủa, bọn họ đến đây làm gì?

Khương Ninh xuống lầu mở cửa.

Chú Quan mở cửa xe: “Cô Khương, ông chủ của tôi mời cô.”

Ông cụ Dung đích thân đến đây.

Khương Ninh không hiểu, nhưng vẫn ngồi vào trong xe: “Không biết ông cụ Dung đích thân đến đây, là để làm gì ạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận