Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 412 -

Chương 412 -

Hai căn phòng trống kia, Khương Ninh có một kế hoạch, một phòng để chứa đồ lặt vặt, phòng còn lại để làm phòng đọc sách.

Trước và sau thiên tai đã góp nhặt được rất nhiều sách, lại còn lấy được ở chỗ Phùng Côn Bằng hai giá sách lớn, cô lấy ra sắp xếp lại toàn bộ.

Sách y, sách tâm lý, sách kỹ năng, sách thiếu nhi, tác giả thế giới, tạp chí tình cảm… Vân vân, thứ này không thích hợp cho thiếu nhi, cất lại!

Lão già khốn kiếp Phùng Côn Bằng, thích mấy thứ thật là đặc biệt.

Lúc ăn cơm chiều, tòa thị chính thông báo tin mới nhất, hai căn cứ xã hội đen của thành phố Phượng và thành phố Quảng Đông đánh nhau tranh cướp địa bàn đều bị diệt, cảnh sát cứu được bốn mươi tám phụ nữ và chín đứa bé, bọn họ đã bị đối xử phi pháp lâu ngày, tòa thị chính sẽ tiến hành sắp xếp nơi ở thỏa đáng, vụ án vẫn cần điều tra cụ thể.

Ngoài ra, cảnh sát còn lục soát được hơn sáu mươi ngàn cân lương thực và những vật tư khác, trước mắt vẫn còn đang kiểm tra.

Các ban ngành kêu gọi người dân phải cảnh giác cũng như nhận biết các căn cứ xã hội đen, đừng mù quáng gia nhập vào các căn cứ tư nhân, trở thành đồng bọn của phần tử phạm tội.

Đậu Đật rất vui: “Chị ơi, bọn họ thật sự được chú cảnh sát cứu ra rồi.”

“Ừ, bọn họ được cứu rồi.” Khương Ninh sờ đầu cô bé: “Trong đó em là người có công lớn nhất, Đậu Đậu của chúng ta giỏi lắm, chưa gì đã trở thành anh hùng rồi.”

Đậu Đậu ngại ngùng đỏ mặt: “Anh chị giỏi hơn.”

Chó không được khen trở nên nóng nảy, ở bên cạnh ô ô không ngừng.

“Cola cũng rất giỏi.” Huấn luyện viên cũng khen ngợi nó: “Việc gánh thuốc nổ, chó khác sẽ không làm được.”

Đừng nói, lần này có thể khiến Thanh Cương và Lặc Long đều bị hủy, không thể không có công của hai đứa nhỏ này.

Người của Phùng Côn Bằng quá quan tâm đến hai người bọn họ, mọi hoạt động đều quan sát cẩn thận, nhưng bọn họ lại xem nhẹ lực sát thương của hai đứa nhỏ này.

Nếu không có hai đứa nhỏ này, không biết còn phải tốn bao nhiêu công sức nữa.

Vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Ninh tò mò nói: “Cục trưởng Lăng đúng là không đơn giản, dựa vào khả năng quan sát của ông ấy chắc chắn có thể nhận ra, hai căn cứ này bị diệt vọng là do có thế lực thứ ba, sao tòa thị chính lại có thể thông báo đơn giản như vậy?”

“Tòa thị chính cần duy trì ổn định, cứ thông báo tin tức cho quần chúng là được, nếu như báo cáo toàn bộ sự thật, rất dễ dàng dẫn đến suy đoán và khủng hoảng.”

Rõ ràng còn chưa nói, nhưng cuộc điều tra vẫn chưa ngừng lại.

Khương Ninh có chút lo lắng: “Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Không biết.”

Thứ nhất, lực lượng cảnh sát thiếu trầm trọng, toàn bộ kỹ thuật truyền tin hiện đại đều bị hủy, muốn điều tra sâu vào là điều không thể, thứ hai, người của căn cứ Thanh Cương đã hóa thành than trong biển lửa, muốn nhận ra cũng không thể, cho dù bọn họ dựa vào miêu tả của người phụ nữ may mắn sống sót để suy đoán, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán mà thôi, huống hồ hai người đã hóa trang một chút để che giấu.

Chuyện ở đồn cảnh sát làm hoài không hết, vào thời tận thế thiên tai trật tự bị hủy, chỉ cần không làm gì quá ác độc gây hại đến nhân dân, bọn họ không có đủ lực lượng và tinh lực để điều tra mãi.

Ai cũng mệt mỏi chạy thục mạng, còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Cơm nước xong không có gì làm, Khương Ninh tiếp tục đọc sách y, Hoắc Dực Thâm dạy Đậu Đậu học chữ, chó thì ra cửa leo cầu thang để rèn luyện.

Có chút nhàm chán, có chút ấm áp, nhưng ở thời tận thế thiên tai thế này lại vô cùng hiếm có.

Ban ngày thức dậy muộn, buổi tối cũng không buồn ngủ, Khương Ninh dẫn Hoắc Dực Thâm vào không gian: “Ba cái két sắt này được tìm thấy trong phòng ngủ của Phùng Côn Bằng, anh nghĩ bên trong có gì?”

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: “Em lừa anh vào đây để mở két sắt cho em à?”

Cái gì mà lừa? Nếu là đồ tốt, chia cho anh một nửa là được.

Người làm việc vất vả Hoắc Dực Thâm chỉ đành cầm công cụ để mở…

Bạn cần đăng nhập để bình luận