Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 223 -

Chương 223 -

Hoắc Dực Thâm kéo em gái lại, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Khương Ninh vừa đi vừa nhìn, một lúc sau cũng bình tĩnh trở lại, thấy có sạp trung y để kiếm ăn, chữa thương, massage đấm bóp.

Nhưng bởi vì không có thuốc, hơn nữa quần áo ở cực hàn lại dày, người đến khám bệnh cực ít, nếu có cũng chỉ đến hỏi ý kiến.

Chợ giao dịch này rất lớn, cái gì cũng có bán, trong đó nhiều nhất là bán quần áo second hand.

Hơn một trăm bộ đồ bị chất đống, đồ bông quần áo lông gì cũng có, nhìn rất là nhăn nheo bẩn thỉu, nhưng người đến hỏi cũng khá nhiều, chỉ là vẻ mặt sau đó khó nói thành lời.

Dùng ngón chân cũng đoán ra được, đống quần áo đó được lấy từ đâu.

Đúng vậy, từ trên người người chết.

Chuyện này vô cùng kiêng kỵ, nhưng người sống không còn lựa chọn nào khác, nếu không mặc sẽ bị chết rét.

Còn được sống, mới là điều quan trọng nhất.

Đi dạo chừng một tiếng, trừ Khương Ninh ra những người khác đều không mua gì, nhưng tâm trạng của Trương Siêu và Lục Vũ cũng không tệ, trà rượu thuốc lá đều tăng giá, nhất là thuốc kháng sinh hạ sốt này nọ, một vỉ thuốc là có thể đổi được mấy cân lương thực.

Tầng 18 có thuốc, chỉ cần giữ cho cơ thể khỏe mạnh không bị bệnh thì sau này có thể đổi được không ít lương thực.

Bọn họ tích trữ thuốc, giống như những người đầu cơ bất động sản ngày xưa, chờ tăng giá để tối đa hóa lợi nhuận.

Có thuốc trong tay, bản thân sẽ không căng thẳng, cuộc sống sau này cũng thoải mái hơn nhiều.

Khương Ninh giả ngu, Hoắc Dực Thâm cũng không nhắc đến, chuyện cái bao cao su kia xem như bỏ qua.

Ba ngày sau, tổ dân phố truyền tin, thông báo cho người sống sót đến nhận phần lương thực đã bị cướp mất.

Dựa vào lời khai của phần tử tội phạm, khu nhà bị cướp nhiều sẽ được chia nhiều một chút, bị tổn thất ít hơn sẽ được chia ít hơn, không có cách nào để chia đều, nhưng sẽ cố gắng đảm bảo đại đa số mọi người đều sẽ được công bằng.

Khu chung cư Cẩm Vinh bị tổn thất nặng nhất, mỗi người được chia hai cân lương thực.

Tầng mười tám không bị cướp, cho nên lúc những người còn sống rối rít xếp hàng lãnh lương thực, Khương Ninh quyết định nằm dài ở nhà.

Cả khu nhà đều biết, tầng mười tám không bị cướp, có không ít người nói ra nói vào, chỉ cần tầng mười tám dám ra ngoài nhận đồ, bọn họ sẽ lén tố cáo.

Nhưng mà bọn họ chờ dài cả cổ, người ở tầng mười tám cũng không xuất hiện.

Không ngờ, ác ma còn rất có lương tâm, không tranh cướp lương thực với bọn họ.

Nếu bọn họ có thể giữ được tâm tính ban đầu của mình, vậy ác ma có nhiều cũng chẳng sao, ít nhất có sự tồn tại của đám người này, lúc bên ngoài thế lực Hắc Ác có nhắm đến khu nhà, cũng phải suy nghĩ một chút.

Nhà họ Chung cũng không đi nhận lương thực.

Lương thực dự trữ trong nhà cũng không nhiều lắm, nhưng so với những người sống sót ngoài kia thì cuộc sống ở nhà họ Chung tốt hơn rất nhiều.

Ba người đi làm kiếm tiền, một tháng có thể nhận được ba mươi lăm cân lương thực, sống tiết kiệm xem như cũng sống được qua ngày, nếu không bị bệnh, cũng có thể miễn cưỡng chịu được.

Nhưng có một tin vui một tin buồn, chính phủ lần nữa tuyển dụng mấy nghìn vị trí, nhưng đồng thời cũng giảm một nửa lương thực cứu tế.

Người còn sống đau lòng không thôi, nhưng cũng không còn cách nào.

Nhà có người làm trong nội bộ, tin tức truyền ra ngoài nhanh hơn, bà Chung cố ý đến gõ cửa: “Tiểu Khương, lần này tuyển dụng rất nhiều người, trong đó có tuyển người có kinh nghiệm trồng trọt, các cháu có muốn đi không?”

Cái khác bà Chung không biết, nhưng làm ruộng thì phải gọi là cao thủ, trước khi lấy chồng bà ấy từng là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sau đó gả vào nhà họ Chung mới sống ở thành phố.

Bà ấy lớn tuổi rồi không thể làm việc nặng nhọc, nhưng có thể dạy mấy thanh niên trẻ này, đi ra ngoài kiếm sống mới là việc đúng đắn.

Băng Đồ Long đã bị hốt, bộ quân sự và chính trị liên kết tấn công các thế lực xã hội đen, bầu không khí ở bên ngoài tốt hơn nhiều rồi, mấy trăm người thuộc đội trị an được tuyển đủ, chia làm hai ca tuần tra cả ngày, sẽ không rối loạn như trước kia nữa.

Khương Ninh không định ra ngoài, muốn ăn không ngồi rồi với chó.

Hoắc Dực Thâm phải chăm sóc em gái, cũng từ chối ý tốt của bà ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận