Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 690 -

Chương 690 -

Mưa axit đổ xuống, khu nhà lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, người nào người nấy trốn ở trong nhà run rẩy không thôi.

Bọn họ không chỉ phải đối mặt với vấn đề mưa axit, mà còn phải đối mặt với vấn đề lũ lượt kéo đến là đất đai nguồn nước bị ô nhiễm.

Nếu như không giải quyết vấn đề đó, chắc chắn khu nhà sẽ trở nên hỗn loạn.

Dường như Hoắc Dực Thâm đoán được suy nghĩ của cô nói: "Cậu ba nhà họ Dung suy nghĩ rất nhanh, từ mấy ngày trước gã ta đã nhắc nhở các chủ sở hữu phải dự trữ nước trên kênh liên lạc."

Chỉ là có tích trữ thế nào cũng vậy, vấn đề ô nhiễm nước không phải là vấn đề ngày một ngày hai.

Khương Ninh tò mò: "Trước kia mọi người giải quyết vấn đề này thế nào?"

Hoắc Dực Thâm nhớ lại: "Bên phía chính phủ khoan giếng sâu, lấy nước ngầm, sau khi lọc mới bắt đầu dùng."

Anh thuộc chính phủ quản lý, có bộ phận liên quan xử lý, người may mắn sống sót bình thường làm sao để vượt qua, anh đúng là không biết.

Tóm lại, trước khi va chạm mạnh mảng kiến tạo, đất đai bị ô nhiễm không thể nào trồng trọt được.

Trở lại nhà số 50, Hoắc Dực Thâm còn chưa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng chó kêu ư ử từ tầng hai.

Nó ngửi được mùi!

Khương Ninh như trút được gánh nặng, cô vượt qua hơn ba mươi cây số cuối cùng cũng về đến nhà.

Vào cửa, chó lao xuống từ tầng hai kích động muốn nhào đến.

Khương Ninh vội vàng quát ngừng lại: "Đứng yên!"

Rửa quần áo bảo vệ sạch sẽ, cởi ra rồi treo lên, xong mới thân mật ôm chó nói: "Tao về rồi đây!"

"Chị dâu." Đậu Đậu theo sau nhào đến.

Hai đứa chạy quanh Khương Ninh, Hoắc Dực Thâm chỉ có thể nhàm chán sờ mũi: "Ở nhà vẫn ổn chứ?"

Đậu Đậu nhào vào trong lòng anh trai: "Vâng, em với Cola đều ngoan ngoãn ăn cơm."

Đi theo Khương Ninh, tài nấu nướng của cô bé cũng không kém, bữa nào cũng ngoan ngoãn ăn cơm, cũng chăm sóc tốt cho đám Đại Hôi, Tiểu Bạch.

Mưa axit bên ngoài che kín bầu trời, trong nhà lại vô cùng ấm áp, trên người Đậu Đậu còn buộc tạp dề: "Chị dâu, cơm tối nấu xong rồi, xào thêm đĩa rau nữa là được."

Khương Ninh ngầm hiểu mỉm cười, nuôi từ cô bé nhỏ thành đầu bếp nhỏ, đúng là không dễ dàng.

Sườn sốt cà chua, trứng tráng lá hẹ, canh thịt viên, rau cải xào, tất cả đều là Đậu Đậu làm.

Rau cải xanh trồng ở sân thượng, đúng là gia cầm bị diệt sạch, nhưng trước đấy có dự trữ khá nhiều trứng đã được thụ tinh, Đậu Đậu đã dùng máy ấp trứng ấp ra được mấy ổ, cần thận chăn nuôi hai tháng.

Trong nhà lại nhiều thêm một người chịu khó, Khương Ninh cảm thấy vô cùng vui mừng.

Trời mưa nên mau tối, bật đèn trong nhà, ăn một bữa cơm yên tĩnh mà ấm áp.

Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, Khương Ninh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể mới tính là hoàn toàn khôi phục lại.

Hoắc Dực Thâm rất nghiêm khắc kỷ luật, huấn luyện em gái huấn luyện chó không bỏ sót cái nào, đồng thời cũng không quên nhắc nhở Đậu Đậu tiết kiệm nước: "Nước bị ô nhiễm, trong nhà chỉ dự trữ mấy bồn nước, dùng tiết kiệm thôi."

Trong không gian của Khương Ninh không thiếu nước, nhưng không thể lơ là việc đào tạo ý thức nguy cơ cho cô bé được.

Đậu Đậu gật đầu, sau đó tranh thủ kết nối bộ đàm với Tần Mục: "Anh Tiểu Mục, nước bị ô nhiễm rồi, nhà anh phải chú ý tiết kiệm nước, không có nước uống sẽ chết khát đó."

Nhà mình không nhiều, sẽ không cho mượn.

Tự nhiên lại nhàn rỗi, Khương Ninh thật sự không quen, cầm bộ đàm điều chỉnh kênh.

Kênh khu nhà rất náo nhiệt, có nịnh nọt cậu ba nhà họ Dung, cảm ơn gã ta nhắc nhở dự trữ nước, có người lo lắng sân thượng sẽ bị ăn mòn thành mấy lỗ, có người kêu rên rau xanh nhà mình chết rồi.

Khương Ninh lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

Cô đi lên ban công với sân sau, nhà kính không có dấu vết tổn hại nào.

Đại Hôi và Tiểu Bạch đã không sinh sản nữa, nhưng con cháu đời sau lại không ngừng sinh sôi.

Nhớ đến việc bọn nó trải qua nguy hiểm trên cả chặng đường cùng với bản thân, Khương Ninh thưởng cho bọn nó một đĩa thịt băm, sờ đầu hai con thỏ nói: "Ăn đi, chúng mày vất vả rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận