Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 463 -

Chương 463 -

Mộng Mộng nhiệt tình không ai bằng, ngày nào cũng chạy theo sau mông Cola, đuổi cũng không chịu đi, thật sự là phiền chết mất!

Khương Ninh cười không ngớt: “Ôi trời, sức hấp dẫn của Cola nhà mình lớn thật.”

Đổi thành chú chó khác còn đỡ, nhưng Mộng Mộng là chó Poodle, bẩm sinh tràn đầy sức sống.

Khương Ninh bàn với Hoắc Dực Thâm: “Hay là, làm mối cho Cola và Mộng Mộng đi?”

“Gâu!”

Chó con bỗng trở mặt, nằm rạp trên sàn buồn bực quay mặt sang chỗ khác.

Thân là huấn luyện viên, Hoắc Dực Thâm khá có tính người: “Hình như Mộng Mộng không phải gu của Cola.”

Khương Ninh nào có thể không nhìn ra, nhìn dáng vẻ chó con mặt đầy ghét bỏ, cô nói: “Được rồi, đừng giận nữa, đùa với mày đó.”

Tận thế muốn tìm bạn đời cũng khó, nếu chó con đã không thích thì thôi vậy.

Hoắc Dực Thâm nói câu gây sốc: “Có lẽ Cola cảm thấy bản thân nó là người.”

Đậu Đậu an ủi chó con: “Cola giống chúng ta mà.”

“Gâu!”

...

Siêu động đất làm cấu trúc địa chất xảy ra sự thay đổi rất lớn, muốn xác định nguồn nước khó càng thêm khó.

Người thợ đi khắp mọi khu vực xung quanh dưới trời nắng gắt tận mấy ngày trời, cuối cùng xác định được vị trí khoan ở chỗ cách trại tái định cư hơn tám trăm mét.

Mặt của ông ấy bị phơi nắng đen thêm: “Thử đi, động đất làm mạch nước ngầm đổi dòng chảy hết rồi, tôi cũng không dám chắc 100% là có nguồn nước.”

Tuyển bảy tám dân tị nạn trông thể trạng khá tốt tạo thành một đội, sắp xếp họ đi khoan giếng, mỗi ngày có thể thêm một phần cơm nắm và nửa bát nước.

Nếu là trước thiên tai, chó cũng không thèm ngó tới.

Nhưng giờ không phải ngày chưa tận thế, vô số người tranh giành công việc này, nếu không phải quân nhân có súng trong tay, họ nóng giận lên là sẽ dám đánh thật.

Cuối cùng, đội trưởng bảo họ đứng im, đích thân tuyển chọn từng người.

Áo Viên cũng không có nước, nhưng vì tạo quan hệ với hàng xóm, mỗi ngày Hà Thiên Minh trích ra nửa thùng nước, nói là cho các quân nhân làm công khoan giếng uống.

Nhóm cư dân cũng thiếu nước nhưng không muốn xảy ra chuyện như buổi tối hôm đó lần nữa, nên thắt lưng buộc bụng tiếp tục tiết kiệm nước.

Đội trưởng nói cảm ơn, nhưng họ vẫn nghiêm khắc làm theo tiêu chuẩn của bản thân hằng ngày, trừ chia nước cho công nhân khoan giếng ra, phần còn lại sẽ đổ vào thùng nước để chia cho dân tị nạn của trại tái định cư.

Nóng cực hạn kéo dài liên tục, giếng sâu thành phố Phượng khoan ra chẳng còn lại bao nhiêu trong trận động đất, tuyệt nhiên không thể đáp ứng hết nhu cầu của người sống sót.

Trại tái định cư còn đỡ, ít ra có thể thấy được hình ảnh của nước mỗi ngày, chứ bên ngoài đã liên tục có người chết vì khát rồi.

Bỗng chốc, nước còn cấp thiết hơn cả thức ăn.

Công tác cứu trợ cực kỳ bận rộn, tòa thị chính của thành phố Phượng không có thời gian nghỉ xả hơi, triệu tập ban ngành có liên quan mở cuộc họp tìm cách giải quyết vấn đề nguồn nước.

Cuối cùng đưa ra quyết định, để giúp nhiều người sống sót hơn, tổ chức lập đội vận chuyển nước xuyên thành phố Quảng Đông, đến căn cứ quân sự nằm tại thành phố Huệ lấy nước.

Căn cứ quân sự được xây men theo hồ Vạn Sơn, cũng gần Đồng Giang, là thành phố có tài nguyên nước dồi dào nhất cả tỉnh.

Tuy Đồng Giang đã khô cạn, nhưng hồ chứa nước hồ Vạn Sơn vẫn có nước.

Thế là mấy chục chiếc xe bồn chở nước chạy qua đống đổ nát, đi trên con đường đã thay đổi hoàn toàn, băng qua hơn ba trăm cây số để đi lấy nước.

Quãng đường ba trăm cây số ấy, lúc chưa thiên tai chạy xe chưa được ba tiếng đồng hồ, nhưng giờ lại phải xử lý chướng ngại vật trên đường, đi đường vòng, còn phải ứng phó với nguy hiểm chưa biết trước, ba ngày cũng chưa chắc có thể đến được căn cứ quân sự.

Không chỉ thành phố Phượng thiếu nước mà các thành phố lân cận cũng gửi chi viện đến thành phố Huệ.

Mà căn cứ quân sự đã nhận được cảnh báo nóng cực hạn và hạn hán từ lâu, bèn không ngừng mở rộng và bảo trì hồ chứa nước.

Ngay sau khi xảy ra trận động đất, họ đã thành lập đội đi khoan dò lần nữa.

Suy cho cùng cũng là thành phố có nguồn tài nguyên nước dồi dào nhất, xuống hai ba chục mét là có nước chảy ra ào ào, cuối cùng cũng giải quyết được chuyện khẩn cấp của thành phố lân cận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận