Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 845 -

Chương 845 -

Hoàng hôn dần khuất, mặt biển dần tối.

Khương Ninh hắng giọng hỏi hai người đối diện: "Sau này mọi người định thế nào?"

Trôi dạt dưới đáy biển lâu như vậy nên mấy ngày nay, vào lúc thời tiết đẹp, đám người Lưu Thành ở trên mặt biển mấy ngày, tắm nắng tăng ít canxi, chăm sóc cơ thể cho thật tốt.

Sau khi gặp tàu ngầm số 2688, tàu ngầm số 1926 lại bùng cháy hy vọng, bọn họ tin chắc rằng chỉ cần tiếp tục di chuyển thì sẽ tìm được nhiều đồng đội và bạn bè hơn.

Căn cứ quân sự phía Nam mất rồi, nhưng Kế Hoạch Helios vẫn còn tiếp tục, rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ tìm được nơi dừng chân.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nhìn nhau, nếu bọn họ đã quyết định nghỉ dưỡng sức, vậy thì tiếp tục theo dõi, chờ hai ngày nữa nói chuyện toạ độ cũng không muộn.

Không phải là họ nghi ngờ đám người Lưu Thành mà là vì họ thấy những người đó quá tốt bụng.

Nếu như nói toạ đội cho bọn họ biết, nhỡ một ngày nào đó họ lo lắng rằng loài người sẽ diệt vong, các nước các dân tộc cần phải đoàn kết đồng lòng mới có thể vượt qua thiên tai thì sao.

Nghĩ vậy tất nhiên là đúng, nhưng đất liền đã bị nhấn chìm, giống như khi bọn họ gặp phải Đại bàng hói với nước Canada vậy, trong máu trong xương của bọn chúng chỉ toàn kiêu ngạo với cướp đoạt, vừa mới gặp mặt đã muốn cướp giật, muốn dùng sức của một người thuyết phục bọn chúng thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Nếu toạ độ bị tiết lộ ra bên ngoài thì sẽ có vô số kẻ xấu đến.

Đối mặt với thiên tai đã khó khăn đủ đường rồi, nếu như lại thêm hoạ từ người mà ra thì căn cứ sống sót mới có thể xây dựng thành công được à?

Vậy nên, Khương Ninh do dự.

Đương nhiên, cũng không trách được việc cô quá nhạy cảm.

Trời tối, nguy hiểm trên mặt biển cũng sẽ nhiều thêm, hai chiếc tàu ngầm từ từ chìm xuống đáy biển, yên lặng trôi nổi dưới biển sâu.

Nhìn thấy ánh nắng, giao lưu nói chuyện với người cùng quê.

Khiến cho tâm trạng của con người ta trở nên tốt hơn, bữa tối cũng ăn thêm nửa bát cơm.

Có lẽ đến chính bản thân Khương Ninh cũng không phát hiện, lúc cô tắm còn ngâm nga mấy câu hát.

Hoắc Dực Thâm ở bên ngoài nghe, khoé môi khẽ mỉm cười.

Sáng sớm tỉnh dậy, tàu ngầm chưa nổi lên mà chờ sau khi Lam Lam gãi ngứa xong mới khởi động, tránh cô nhóc phá hoại linh tinh, theo lên mặt nước rồi lại cọ tàu ngầm của Khương Ninh xuống biển.

Đám người Lưu Thành không biết chuyện, nhìn thấy cá voi xanh biến dị định tấn công tàu ngầm số 2688, vội vàng lấy đèn pin cảnh báo, có nguy hiểm.

Hoắc Dực Thâm dùng đèn pin ra ám hiệu trả lời bọn họ, họ đã quen rồi.

Tính tình của Lam Lam rất tốt, nó cọ thì cọ thôi, chỉ cần không gặp phải nguy hiểm thì sẽ không tấn công.

Nếu như thật sự đánh nhau thì chắc chắn hai bên đều sẽ bị thiệt.

Sau khi thấy rõ cá voi xanh chỉ cọ vỏ thuyền chứ không phải thật sự muốn tấn công tàu ngầm số 2688, lúc này đám người Lưu Thành mới yên tâm.

Chờ sau khi Lam Lam rời đi, tàu ngầm số 2688 bắt đầu trồi lên mặt biển, tàu ngầm số 1926 lên mặt biển sớm hơn, mười mấy người có người thì phơi nắng có người thì đang rèn luyện cơ thể.

Lưu Thành cầm loa hỏi: "Sau này mọi người định làm gì tiếp?"

Hôm qua hét hơi nhiều cổ họng của Khương Ninh hơi khó chịu, lấy loa phóng thanh ra nói: "Trước mắt chưa có dự định gì, trôi đến đâu thì đi đến đó thôi."

Lưu Thành muốn mời tàu ngầm số 2688 cùng đi, có bạn thì sẽ không còn cô đơn nữa, cũng có thể bảo vệ nhau.

Anh ấy vừa muốn mở miệng, không ngờ đồng đội lúc tuần tra mặt biển phát hiện: "Đội trưởng, có thuyền đánh cá."

Thuyền đánh cá? Sao có thể.

Đậu Đậu cũng phát hiện, vội vàng nói với anh trai chị dâu.

Khương Ninh dùng ống nhòm quan sát, phát hiện đúng là thuyền đánh cá, mà còn là loại cho người dân dùng, thể tích không to lắm nhưng có mô tơ, đang lái về phía này.

Hình như trên thuyền có ngư dân, đang vẫy tay với bên này, khuôn mặt thuộc kiểu Châu Á.

Xanh xao vàng vọt, làn da phơi nắng đen thui nứt nẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận