Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 307 -

Chương 307 -

Cô không thể nào chọn cái mình muốn được, chỉ có thể chọn cái bình thường, nhỏ bé, mò tới đâu tính tới đó.

Hoắc Dực Thâm gỡ hộp giấy, thấy là vật phẩm có thể dùng, rồi ước tính số lượng, sau đó mới để Khương Ninh lấy.

Áp lực dưới nước quá lớn, nếu Khương Ninh thấy mệt thì vào không gian nghỉ ngơi.

Dù sao cô cũng đã cố gắng thu vào rất nhiều, lúc sau nếu không thể thu vào được nữa, không lấy được thì ném ra bên ngoài là được.

Đến trưa, cô đã cất vào trong được mấy trăm khối hàng, trừ đồ mình dùng và quyên tặng, mấy cái khác dùng ba đời cũng không hết.

Tất nhiên, nếu có đời sau, nhưng ai mà biết được.

Nếu không dùng hay không cần gấp, cô có thể cho Đậu Đậu dùng làm sính lễ, cho chó làm lễ vật cưới hỏi.

Thu nhặt đồ đến trưa thì Hoắc Dực Thâm nói dừng, Khương Ninh mới vào không gian ăn cơm trưa đi ngủ.

Không còn cách nào, năng lượng đã bị hao tổn khá nhiều, Khương Ninh chỉ muốn ăn ngon ngủ ngon để xoa dịu thân xác này của cô.

Hoắc Dực Thâm không nghỉ ngơi như bình thường mà đến vườn hoa ra sức làm việc, thu hoạch cải xanh, nhổ cỏ, sắp xếp đồ vật trong nhà.

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, hai người bơi về phòng làm việc trên bờ, ngay sau đó chạy đến câu lạc bộ nâng cấp xe của các cậu chủ.

Câu lạc bộ nâng cấp xe rất gần nội thành, không hổ là nhà của cậu chủ, giàu đến mức không chấp nhận được, diện tích hơn ba ngàn mét vuông, được thiết kế vô cùng nguy nga lộng lẫy mà cũng vô cùng công nghệ, đến cả thủy tinh cũng là vật liệu chống nổ.

Cầm búa nhọn đập cả buổi trời cũng không chút sứt mẻ, cuối cùng họ vẫn phải bơi đến tầng bốn, đập nát cửa sổ nhà vệ sinh mới vào được.

Khương Ninh không hiểu về sửa xe, vì để tiết kiệm thời gian, hai người chia làm hai đường.

Hoắc Dực Thâm lấy những linh kiện có thể dùng được, còn cô thì đến hang ổ của cậu chủ.

Đúng vậy, câu lạc bộ nâng cấp này là đam mê của cậu chủ, anh ta không có hứng thú với việc về nhà thừa kế gia sản ngàn tỷ, phần lớn thời gian đều ở trong câu lạc bộ này với đám anh em.

Nâng cấp xe sang, rượu chè, người đẹp, ăn chơi!

Khương Ninh quen cửa quen nẻo đi đến căn phòng hơn ngàn mét vuông của cậu chủ, vô cùng có kinh nghiệm cạy cửa...

Không thể không thừa nhận, nhà giàu ở phía Nam rất thích giày dép, chỉ riêng tủ giày ngay cửa thôi mà đã có hơn trăm đôi ở trong đó.

Kiểu nam kiểu nữ đều có, trong đó có mấy đôi Hermes khảm kim cương, hơn hai trăm ngàn đồng một đôi, cứ thế mà bị ngâm nước đến hỏng.

Khương Ninh cũng không ngại, lấy đôi dép khảm kim cương bỏ vào trong không gian.

Một lúc sau, cô dùng ý thức dò xét.

Ai da, cô biết ngay mà, không gian chỉ lấy kim cương thôi, quả nhiên!

Nó ném đôi dép nát kia ra ngoài, cô tiếp tục lục soát.

Mấy loại tranh vẽ này nọ thì không cần mơ tưởng tới, đều bị ướt hỏng hết rồi.

Trên kệ bày rất nhiều ngọc thạch, bình hoa các loại, không biết là thật hay giả, cứ ném hết vào không gian đã, để nó tự phân biệt.

Trong phòng làm việc có hai tủ sắt, ném vào không gian đã rồi tính tiếp.

Tủ đầu giường phòng ngủ… Chậc, có rất nhiều bao cao su.

Vẫn chưa bị mở ra, không biết bên trong có hư hay không?

Cứ cất vào đã rồi tính tiếp, nếu không bị hỏng có thể bán cho tên xấu xí.

Có một hộp trang sức, mở ra là một vòng tay khảm kim cương.

Khương Ninh cúi đầu kiểm tra logo trên hộp, trên đó còn có bảng giá tám con số.

Chậc chậc chậc, không thể hiểu nổi đam mê của giới nhà giàu, mình mang dép, tặng kim cương cho người yêu giá hơn tám con số, chắc chắn là yêu thật.

Cô cũng muốn mang, nhưng đáng tiếc không gian không cho cô cơ hội đó.

Không thể bỏ vào đó được, bởi vì vừa cho vào sẽ bị nó nuốt trọn, nếu ở trong đó rồi mà nó vẫn không nuốt, vậy thì đó là đồ giả.

Khương Ninh ném vào không gian, quả nhiên cái vòng biến mất trong chớp mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận