Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 830 -

Chương 830 -

Cơ thể không bị thương, nhưng trái tim thủy tinh đã tan nát thành mảnh vụn, Khương Ninh vội vàng trấn an nó: “Cola của chúng ta thông minh nhất đấy, loại cá này có độc nên không thể đụng vào, đụng vào một chút thôi sẽ chết.

Sau này nếu còn thấy bọn chúng, mày phải chạy thật xa, biết không?”

Chó nằm lăn ra đất, dùng chân che mặt.

Đậu Đậu cũng không sao, ba người một chó hoảng sợ một hồi.

Còn đám cá nằm đầy ngoài boong thuyền kia, mặc dù bọn chúng có hung dữ, nhưng không có nước thì sớm muộn cũng phải chết thôi, cứ để bọn chúng tung hoành ở ngoài đó một lát đi.

Chịu thua chưa chắc đã là chuyện xấu

Tất cả cửa sổ đều đã được đóng kỹ, không cần biết bên ngoài có gió lớn hay mưa như thác đổ thế nào.

Mặc dù không bị thương, nhưng mọi người đều bị dính rất nhiều máu cá và mùi tanh nên vội vàng dùng nước khử khuẩn, sau đó dùng nước nóng cọ rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ lại khử khuẩn lần nữa, quần áo thì ngâm trong nước khử trùng.

Đến khi xử lý đống xác cá và vết máu ngoài hành lang đã là chuyện của ba ngày sau, lúc này mặt trời đang ở trên cao, bên ngoài thuyền toàn là xác cá.

Chó ngoan ngoãn ngồi đợi, ba người mặc quần áo bảo hộ dọn dẹp du thuyền, đẩy toàn bộ xác cá xuống biển.

Đừng xem thường xác cá, bọn chúng nhảy nhót khắp nơi, góc nào cũng có bọn chúng, phải dọn đi dọn lại rất nhiều lần, còn phải dùng nước khử trùng để lau đến hai lần.

Ba người họ không hề lười biếng, nhưng vẫn mất hết một ngày, mệt đến mức eo sắp gãy.

Khương Ninh vội vàng lấy ghế massage sáu con số ra để bảo toàn tính mạng.

Mệt mỏi cũng đành, nhưng chiếc du thuyền giá trị hơn trăm triệu này, lại bởi vì mấy con cá kia mà gặp họa.

Cá biến dị với hàm răng vô cùng sắc bén, ở boong thuyền, lan can, trên cửa, tấm kính, đâu đâu cũng xuất hiện vết trầy.

Nếu là trước tận thế, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền để có thể bảo dưỡng.

Haiz, đám cá đáng chết, đám cá ngu ngốc!

Khương Ninh nằm trên ghế massage, khó hiểu nói: “Lần trước lúc chúng ta ở trong tàu ngầm, mấy sinh vật đại dương kia đâu có biến dị, sao bây giờ lại biến dị hết rồi?”

Cho dù là cá đù vàng hay là cá chim, trước kia kích thước của bọn chúng không lớn, hơn nữa còn khá nhẹ nhàng.

Nhưng bây giờ, bọn chúng giống như bị điên vậy.

Hoắc Dực Thâm cũng không phải dân chuyên, anh cũng không thể giải thích được: “Có lẽ lần trước ở trong biển, sinh vật biến dị không nhiều như vậy.

Chỉ có thể đoán như vậy thôi, nhưng Khương Ninh vẫn có chuyện phiền lòng: “Lòng tự trọng của Cola bị tổn thương mất rồi, anh là huấn luyện viên của nó nên tâm sự với nó đi, đừng khiến nó buồn rồi phát bệnh.”

Tính ra, Cola cũng đã mười tuổi.

Chó ở tuổi này khiến Khương Ninh cảm thấy rất khó khăn, dù sao với độ tuổi bình thường của loài chó, Cola được xem là chó già rồi.

Nhưng Hoắc Dực Thâm đã kiểm tra cho nó, cơ thể của Cola rất tốt, chắc sẽ không già yếu nhanh như vậy.

Chắc là thiên tai nên cũng có liên quan đến biến dị.

Khương Ninh nằm mơ cũng muốn nó ở bên cạnh mình mãi mãi, nhưng biến dị vốn là chuyện vô cùng kỳ lạ, đừng thấy bây giờ cơ thể nó đang ổn định, có khi ngày nào đó lại đột nhiên già yếu đi rất nhanh thì sao đây?

Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng cô lại chợt nghẹn lại.

Cho nên, cứ một khoảng thời gian Khương Ninh sẽ bảo Hoắc Dực Thâm kiểm tra cho Cola, cũng hết sức cưng chiều nó.

Thật sự, cô cảm thấy ngày nào đó nếu mình có con, cũng sẽ không cưng chiều đến mức như Cola bây giờ.

Quả nhiên vẫn là huấn luyện viên tốt, chó lại hoạt bát lần nữa.

Tối trước khi đi ngủ, tất cả các cửa sổ thủy tinh đều được kiểm tra kỹ một lần, chắc chắn an toàn một tắt đèn.

Còn may, ngày hôm sau không bị tập kích lần nữa, nhưng du thuyền lại bắt đầu trôi nhanh.

Vẫn là một ngày nắng đẹp, nhưng gió lại nổi lên…

Bạn cần đăng nhập để bình luận