Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 939 -

Chương 939 -

Nhắc đến lý do tại sao Tống Nhã Linh bị thương, nhân viên quản lý cũng nhức đầu không thôi: “Toàn bộ khu F đều bị bệnh, làm gì có ai là người bình thường, người càng ngày càng đông, căn cứ tạm thời không có cách nào quản lý cho tốt.”

Đừng thấy tinh thần của những người này không bình thường, nhưng cũng không phải là trái hồng mềm dễ bóp, những kẻ mạnh hung ác sẽ tìm những phụ nữ yếu đuối để ức hiếp.

Có nhân viên quản lý ở đây, nhưng nhân viên quản lý cũng không có ba đầu sáu tay hay hỏa nhãn kim tinh, hơn nữa những người này cũng không phải người bình thường, có huấn luyện hay giáo dục lại cũng vô dụng mà thôi.

Có chỗ để dạy, nhưng dạy người điên thì có tác dụng gì sao?

Tống Nhã Linh bị ức hiếp thảm nhất, những kẻ gây phiền phức cho bà ta cả trai lẫn gái đều có. Nhân viên quản lý cũng can thiệp rất nhiều lần, người phạm tội lúc tỉnh táo sẽ chủ động nhận sai, nhưng chỉ cần phát bệnh thì ngay cả nhân tính cũng mất.

Mà Tống Nhã Linh lại là kẻ bùn nhão không trát nổi tường, trừ những lúc phát bệnh thì không ngừng gọi tên Khương Ninh, còn những lúc khác thì cứ nhẫn nhục chịu đựng.

Sau vô số lần nói chuyện, thật ra nhân viên quản lý cảm thấy tinh thần bà ta cũng không nghiêm trọng lắm, tích cực phối hợp điều trị thì có thể sẽ khỏi, đến lúc đó có thể chuyển đến khu E.

Khu E dành cho những người có cơ thể bị bệnh, sức khỏe tinh thần cũng không nghiêm trọng bằng khu F, cho nên phải tham gia lao động thì mới nhận được thức ăn.

Nhưng con người như Tống Nhã Linh… Tư tưởng có hơi phức tạp.

Cho dù là căn cứ, cũng sẽ theo nguyên tắc ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu nhân viên quản lý là Khương Ninh, nói thật, ai dám ức hiếp cô thì cô sẽ khiến kẻ đó phải chết!

Đều là mạng chó như nhau, ai sợ ai chứ.

Nhưng Tống Nhã Linh thì khác, bà ta sẽ theo thói quen trốn tránh vấn đề, làm chuyện ngu ngốc nhưng lại tưởng mình thông minh, luôn ký thác hy vọng của mình lên người khác.

Bản thân là bùn nhão không trát nổi tưởng, nhưng lại ảo tưởng có người có thể giúp bà ta vô điều kiện, cuối cùng chỉ có thể tự đẩy mình vào chỗ chết.

Nhưng với tư cách là quản lý thì không thể chuyện gì cũng nói ra được.

Nghe quản lý nói xong, Khương Ninh vẫn rất bình tĩnh.

Người phụ nữ ở trước mặt cô hốc hác đến mức thật sự không thể nào liên tưởng đến một Tống Nhã Linh lúc nào cũng sống trong nhung lụa kia.

Cả đời cũng chỉ muốn dựa vào người khác.

Khương Ninh thật sự không hiểu, rốt cuộc trong đầu Tống Nhã Linh đang nghĩ gì?

Một kẻ bất đắc dĩ phải sinh ra cô, sau đó lại ném cô vào cô nhi viện, mười mấy năm qua không thăm hỏi lấy một câu, thậm chí còn vì lợi ích của mình mà không ngại giết chết cô.

Tại sao bây giờ bà ta lại không ngừng nhắc đến cô chứ?

Trần Nghiên Phỉ mới là bảo bối trong lòng của bà ta, Cố Đình Lâm mới là ánh trăng sáng trong lòng bà ta, tại sao lúc này bà ta không nhắc đến bọn họ chứ?

Khương Ninh yên lặng nhìn Tống Nhã Ninh đang hô hấp một cách khó khăn.

Tống Nhã Linh định đưa tay ra, nhưng phát hiện mình không thể với đến.

Bà ta cố gắng nở một nụ cười với gương mặt máu me kia: “Khương, Khương… Ninh, xin, xin lỗi, là mẹ… Xin lỗi con.”

Dứt lời, cánh tay buông thõng.

Đôi mắt bà ta trợn to, mãi vẫn không khép lại.

Lúc hấp hối, hình ảnh cả đời như cuộn phim thoáng qua trong mắt.

Giống như một giấc mơ vậy, bà ta không từ bỏ đứa trẻ trong bụng, cố chấp chờ người yêu trở về.

Bà ta chờ được rồi.

Có con, có hôn lễ, một nhà ba người sống cả đời hạnh phúc

Xin lỗi, Khương Ninh.

Xin lỗi, Cố Đình Lâm.

Bà ta dám yêu, nhưng lại không có can đảm cố gắng đến cùng.

Cái gì cũng muốn, nhưng bà ta lại không nhận được gì cả.

Có được rồi, nhưng đó lại không phải thứ mình thật sự muốn.

Phải xử lý người chết thế nào, bệnh viện cũng có quy trình, Khương Ninh chỉ nhìn Tống Nhã Linh một lát rồi quay người rời đi.

Cô không trở về làm việc mà đến cửa bệnh viện hóng mát.

Vừa mở cửa, không ngờ cậu ba nhà họ Dung thở hồng hộc chạy đến.

Khương Ninh nhíu mày: “Cậu không cần đi khiêng gạch à?”

Cậu ba nhà họ Dung nhìn cô chằm chằm: “Có, nhưng tối hôm qua tôi ăn nhiều quá, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa xong, cho nên đi ra ngoài chạy hai vòng.”

Khương Ninh nhìn gã ta một lúc lâu: “Cậu giống như quỷ đói đầu thai, chứ có giống người không tiêu hóa nổi đồ ăn đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận