Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 841 -

Chương 841 -

Nói thật, dù cho tim có lạnh như sắt thép thì người cũng là động vật xã hội.

Trải qua chín năm thiên tai, hai tay nhiễm đầy máu tươi. Những năm này ngày nào cũng bận rộn đấu với người đấu, với thiên tai, không cảm thấy trống vắng.

Nhưng sau khi rời căn cứ quân sự, gần như không liên lạc giao tiếp với người khác.

Ba người một chó ngày nào cũng tự mình quẩn quanh hít thở không khí, không ăn cơm thì đi ngủ, nhất là khi bị nhốt trong hoàn cảnh chật hẹp này không biết lúc nào thiên tai mới kết thúc.

Không thiếu thức ăn nước uống, công cụ thoát hiểm có đầy đủ lại có thêm thiết bị gian lận là không gian, dù cho tai nạn lớn thế nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.

Khương Ninh thắng người may mắn còn sống sót khác trăm nghìn lần, nhưng có lẽ đúng với câu nói lòng người tham lam.

Hoặc người rảnh quá lại dễ sinh bệnh.

Khương Ninh là người biết đủ, nhưng lại lờ mờ cảm thấy mình như bị thứ gì đè nén.

Cuộc sống ngày này qua ngày khác, không vui cũng chẳng buồn, chỉ là có lúc cảm thấy không có ý nghĩa.

Khương Ninh là bác sĩ, thiên tai oanh tạc mấy năm liên tiếp, đến cuối cùng đất liền bị nhấn chìm, dường như thật sự không còn hy vọng.

Cô có khuynh hướng bị trầm cảm nhẹ.

Không chỉ Khương Ninh, chó cũng vậy, thường xuyên ỉu xìu nằm ở trong tàu ngầm.

Đậu Đậu thích cười, nhưng lại thi thoảng lại vô thức lộ ra vẻ u sầu.

Tất cả mọi người đều bị đè nén, Hoắc Dực Thâm cũng không ngoại lệ, chỉ là không ai nói ra mà thôi.

Họ cảm thấy bắt buộc phải làm cái gì đấy mới có thể thoát khỏi loại gông cùm xiềng xích này, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Sự xuất hiện của chiếc tàu ngầm cùng kiểu dáng, để Khương Ninh cảm thấy mong đợi, niềm vui nói không thành lời.

Cô vẫn hướng về thế giới bên ngoài, muốn giao lưu với đồng loại.

Con người đúng là loài động vật kỳ lạ.

Đối phương hình như cũng phát hiện 2688, rồi dừng ở cách đó mấy trăm mét, nơi biển sâu hai bên yên lặng nhìn nhau.

Hoắc Dực Thâm như phát hiện được gì hỏi: "Muốn chào không?"

Khương Ninh không do dự: "Muốn."

Biết đâu thật sự trùng hợp là đám người Trương Siêu Lục Vũ thì sao?

Với lại cô đã đồng ý với không quân phía Đông là sẽ truyền toạ độ mà bọn họ để lại ra ngoài.

Cô loáng thoáng nhìn thấy, cửa quan sát số hai của đối phương đang sáng đèn.

Ánh sáng của đèn pin, quy luật ánh sáng là ám hiệu dò hỏi, hỏi xem có phải người mình hay không?

Đơn giản là: Người anh em, là anh à?

Lúc trước tàu ngầm có các loại radar hoặc là các thiết bị kỹ thuật truyền ám hiệu khác, đừng nói là mấy trăm mét cho dù cách mấy trăm hải lý cũng có thể phát hiện được sự tồn tại của đối phương, bây giờ lại chỉ có thể dùng cách nguyên thuỷ nhất.

Mỗi quân đội đều có ám hiệu và dấu tay khác nhau, Khương Ninh không biết nhiều, chỉ biết mấy loại mà lúc dạy lái tàu ngầm huấn luyện viên Hứa dạy.

Đối phương làm đi làm lại tín hiệu ánh sáng.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm nằm ở cửa sổ quan sát số hai, dùng đèn pin trả lời: Anh là ai?

Hai người vẫn khá cẩn thận, dù sao thì mảng kiến tạo va chạm lâu như vậy, hoàn cảnh sống khắc nghiệt như vậy, ai biết đối phương là quân mình hay là ác ma?

Khương Ninh để ý thấy tàu ngầm của đối phương không gắn thùng lưu trữ.

Tôn chỉ của căn cứ quân sự phía Nam là truyền tải và kế thừa nền văn minh, nếu như không phải gặp hoàn cảnh khắc nghiệt không thể chống đỡ được, bọn họ sẽ không chặt đứt đinh tán liên kết thùng chứa nền văn minh, dùng cách thằn lằn cắt đuôi để tự cứu.

Vậy nên hoặc là tự chặt đuôi tự cứu, hoặc là tàu ngầm đổi chủ.

Bên kia yên lặng mấy phút sau đó lại phát tín hiệu, 1926.

Số hiệu tàu ngầm mà đám người Trương Siêu ở là 2639, Khương Ninh không nhịn được cảm thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn mong chờ.

Đất liền bị nhấn chìm, Trái Đất trở thành Trái Nước, biển rộng mênh mông có thể gặp được người cùng nơi xuất phát với mình cũng coi như là có duyên.

Đối phương tắt đèn pin, một khuôn mặt xuất hiện ở cửa sổ quan sát hình tròn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận