Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 300 -

Chương 300 -

Về phía căn cứ quốc gia, mỗi người phải nộp hai mươi cân lương thực, căn cứ quân đội thì cần phải năm mươi cân lương thực.

Khương Ninh không hiểu: “Tại sao lại có khác biệt lớn như vậy?”

Người sống sót thuộc tầng lớp đáy ngay cả hai mươi cân lương thực cũng không có, chứ đừng nói là năm mươi cân.

Hoắc Dực Thâm giải thích: “Căn cứ quốc gia do chính phủ làm chủ, các thành phố liên hiệp cùng quản lý. Còn căn cứ quân đội thì phái binh đến duy trì trật tự cơ bản. Căn cứ quân đội do quốc gia sắp xếp, do quân đội toàn quyền thành lập và quản lý, bản chất hai căn cứ có sự khác biệt rất lớn.”

Anh dừng lại, nói ra chân tướng tàn khốc: “Căn cứ quân đội là căn cứ hỏa lực, trong thời điểm nguy cơ ập đến, là hy vọng cuối cùng của loài người. Năm mươi cân lương thực chỉ là yêu cầu cơ bản, bọn họ sẽ còn tiến hành sàng lọc thanh trừng, không phải ai cũng có thể đi vào.”

Khương Ninh cũng dần hiểu ra, năm mươi cân lương thực chỉ là đặt cọc.

Bất kể là tầng lớp dưới hay xã hội thượng lưu, người có bản lĩnh muốn có năm mươi cân lương thực cũng không khó.

Nói cách khác, căn cứ quân đội chỉ nhận người có bản lĩnh.

“Không chỉ có năng lực mà tài sản còn phải trong sạch, người lăn lộn trong xã hội đen hoặc có tiền án sẽ không có cơ hội. Những người sống sót sau khi đi vào sẽ bị quản lý theo hình thức quân đội. Những người không phục hoặc gây chuyện, phạm lỗi ba lần sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ nếu phạm tội thì trực tiếp xử bắn.”

Khương Ninh khiếp sợ, có điều suy nghĩ lại cũng có chút hợp lý.

Mặc dù nghiêm khắc nhưng vào thời điểm đặc thù, sứ mệnh của quân đội là cứu những người sống sót, tiếp tục phát triển nền văn minh nhân loại.

Nếu một căn cứ lớn có thể chứa ba trăm nghìn người, nếu như không có nắm đấm sắt quản lý, tương lai nhất định sẽ loạn.

Thiên tai không ngừng ập đến, hoàn cảnh sinh tồn bên ngoài càng lúc càng tệ.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Anh muốn vào căn cứ sao?”

Hoắc Dực Thâm sớm đã cân nhắc kỹ: “Mục đích thành lập căn cứ ban đầu rất tốt nhưng lòng người phức tạp, rừng lớn chim gì cùng có, phía chính phủ không chỉ tiếp nhận con cháu ông cháu cha mà còn có vô số nhà giàu trong giới thượng lưu. Số người càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc sẽ phát sinh vấn đề lớn, các kiểu tranh quyền đoạt thế khác nhau, hệ thống pháp luật chỉ có thể ràng buộc người tay không tấc sắt. Quản lý của căn cứ quân đội nghiêm khắc, người sống sót đi vào sẽ được sắp xếp công việc, chỉ cần cố gắng ăn no sáu bảy phần không thành vấn đề nhưng quân đội nắm quyền tuyệt đối trong tay.”

Những người tiến vào căn cứ giai đoạn đầu sẽ được bố trí tham gia xây dựng hoặc sản xuất tích trữ các loại lương thực, toàn bộ đều là công việc nặng nhọc, vất vả.

Anh thì không có vấn đề nhưng anh không hy vọng Khương Ninh và Đậu Đậu phải chịu khổ theo.

Mặc dù có thể tránh ở nhà sử dụng không gian để ăn uống nhưng đừng đánh giá thấp năng lực do thám của quân đội.

Có thể lừa gạt một hai năm nhưng tuyệt đối không lừa được năm mười năm.

Một khi không gian của Khương Ninh bị lộ, ai có thể đảm bảo tự do và an toàn của cô?

Có thể cô sẽ không bị giết nhưng sẽ bị đưa đi nghiên cứu hoặc là cưỡng ép bắt cô làm chuyện cô không muốn làm?

Kiếp trước, anh đã hi sinh mười năm rồi, bây giờ Hoắc Dực Thâm chỉ muốn bảo vệ người mình quan tâm.

“Chúng ta cùng Đậu Đậu và Cola ở lại thành phố Phượng nếu như hoàn cảnh trở nên tồi tệ đến không thể sống nữa, lúc đó vào căn cứ cũng không muộn.”

Thiên tai mỗi nơi không giống nhau, thành phố Phượng trải qua rất tàn khốc nhưng ít nhất anh đã sống ở thành phố này mười năm, bây giờ nếu phải làm lại, nếu hoạch định thật tốt trước thời hạn thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.

Bây giờ, đúng là bọn họ nên sắp xếp.

Hoắc Dực Thâm mở miệng hỏi: “A Ninh, em có thể cất vật tư ở dưới nước vào không gian không?”

Khương Ninh không hiểu: "Anh muốn lấy cái gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận