Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1057 -

Chương 1057 -

Tất nhiên Coase cũng sợ chứ nhưng đâu còn cách nào khác.

Nếu gặp phải nhóm thợ săn tiền thưởng thì cũng không nguy hiểm lắm, chỉ cần đồng bọn của anh ta báo cho quân nhân số hiệu và địa chỉ của thùng hàng thì dù sau đó có bị cướp đi chăng nữa quân nhân cũng chỉ công nhận người báo đầu tiên.

Nói cách khác, nếu có người xen ngang vào cướp mất thì trừ khi giết chết người báo tin giữa đường, nếu không thì không thể cướp công được.

Coase sợ nhất là gặp phải bọn cướp bóc, chúng sẽ không nhiều lời mà giết quách anh ta trước, sau đó mới tiếp tục với mấy thùng hàng.

Nhưng cuối cùng hàng cũng không mở được mà người thì chết oan uổng.

Anh ta thầm mừng trong lòng, may mà nhóm người trước mặt này không phải là bọn cướp.

Coase tiễn ba người rời đi, ai ngờ họ vừa đi được một đoạn thì có hai con chó bất ngờ lao ra, khiến anh ta giật thót mình, mồ hôi vã ra như tắm.

Tận thế mà còn nuôi được chó thì chỉ có thể là bọn nhà giàu vô nhân tính hoặc là… bọn cướp giữa đường ăn thịt người.

Hành lý họ mang theo không nhiều nhưng những con chó họ nuôi con nào con nấy cũng dày da béo thịt, rất có khả năng chính là...

Lạy Chúa, liệu Người có thể phù hộ giúp con thoát khỏi kiếp nạn này không?

Chúa ơi, A-men, xin người hãy phù hộ cho con.

Mãi đến khi thùng chứa biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Dực Thâm mới lên tiếng: "Chúng ta đến Thành phố Phượng nhé?"

Khương Ninh không chút do dự đáp lại: "Đi thử xem sao."

Người có thể chỉ huy được mấy nghìn quân nhân chắc chắn không phải là một sĩ quan bình thường.

Cô có linh cảm, người đó có thể là Cố Đình Lâm.

Vài nghìn quân nhân, một đội quân hùng hậu như vậy, có khả năng là quân phụ trách bảo vệ Cố Đình Lâm khi đất liền bị nhấn chìm.

Trái Đất rộng như vậy, gặp nhau đều do duyên số, họ không có tọa độ cụ thể của Ngôi Nhà Mới nhưng có thể do may mắn tìm được vùng biển nông rồi lại tình cờ gặp gỡ được những người còn sống sót đang phiêu dạt trên biển và thế là cùng nhau đến nơi này.

Sau đó đất liền trồi lên, đội quân ấy lại lên bờ an cư lạc nghiệp.

Thấy anh không nói gì, Khương Ninh bổ sung thêm: "Nếu Thành phố Phượng thực sự là do căn cứ quân sự phía Nam xây dựng thì không biết chừng Trương Siêu và Lục Vũ cũng ở đó, chúng ta đến thăm dò một chút.”

Hoắc Dực Thâm đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu nhưng lại không nói ra: "Được."

Năm trăm kilomet, đi bộ phải mất nửa tháng mới đến nơi.

Trèo đèo lội suối cộng thêm gió bão nắng mưa bất chợt, đã chậm lại còn mệt.

Nhưng Hoắc Dực Thâm lại là một tay lái điệu nghệ, nghĩ vậy, Khương Ninh lấy SUV ra.

Bàn bạc xong họ thống nhất Hoắc Dực Thâm phụ trách lái xe còn Khương Ninh và Đậu Đậu thì phụ trách canh gác hai bên.

Đường khó đi, chiếc xe lắc lư nghiêng ngả không ngừng.

Thợ săn tiền thưởng đã đi xa đến 1000 kilomet, họ có thể xuất hiện trên địa bàn của người khác bất cứ lúc nào.

Một nhà ba người vô cùng cảnh giác trong suốt cuộc hành trình.

Ngoài SUV, Khương Ninh cũng không thể dễ dàng lấy đồ từ trong không gian ra ngoài như mọi lần nữa, ngay cả việc ăn uống cũng phải giải quyết ngay trong xe.

Lúc nghỉ ngơi họ sẽ xuống xe cẩn thận quan sát xung quanh.

Buổi tối thì ngủ trong xe, mở mui xe ngắm sao trời.

Bầu trời đầy những vì tinh tú thuần khiết không vương chút tạp trần nào, quả thực rất đẹp.

Tiếc là Khương Ninh không có tâm trạng ngắm cảnh, dòng suy nghĩ của cô cứ miên man không dứt.

Thật ra ngoài Cố Đình Lâm, căn cứ quân sự phía Nam còn có rất nhiều người thuộc tầng lớp có địa vị cao, không biết một thân bệnh tật như ông có thể chống đỡ được không?

Mặc dù đã biết rõ câu trả lời nhưng sau nhiều năm mỗi khi hồi tưởng lại, cô lại có chút hối hận vì đã không chuẩn bị thêm thuốc hoặc lúc đầu đã không đối xử tốt với ông.

Còn Trương Siêu và Lục Vũ nữa...

Trải qua ngần ấy năm thiên tai, không phải ai cũng có thể sống sót được, rất nhiều người may mắn giữ được tính mạng của mình thì lại vì thiếu vitamin, khoáng chất mà bị rụng tóc, rụng răng, mắc đủ các loại bệnh vặt vãnh khác.

Cô đã từng thấy người bị rụng hết răng, mắt cũng gần như đã mù lòa, khớp xương bị lão hóa, v.v…

Nghĩ nhiều quá, cô vô thức nắm lấy tay Hoắc Dực Thâm.

Bàn tay anh to lớn, có vài vết chai nhỏ nhưng lại rất ấm áp.

Hoắc Dực Thâm hiểu quá rõ về Khương Ninh, vừa cố chấp lại vừa cứng đầu.

Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, ôm cô vào lòng, khẽ nói: "Ngủ đi, ngày mai là đến nơi rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận